Hồ Lệ Quân nghe lại cười: “Đó là vì em không hiểu cậu ta thôi, Giản Phàm tuy tham ăn lười làm, nói năng linh tinh, nhưng khi làm việc gì thì rất kiên định hết mình, chỉ là cũng đa sầu đa cảm quá, cậu ấy sẽ điều chỉnh lại.”
“Không phải, em thấy anh ấy căn bản không thích phá án, em thuật lại vụ án, anh ấy không thích nghe.” Dương Hồng Hạnh nói ra băn khoăn của mình, Giản Phàm làm cô có cảm giác không yên tâm, như thể y có thể cởi bộ cảnh phục bỏ đi bất kỳ lúc nào.
“Ai cũng thế cả, chị cũng phản cảm lắm, nhưng có thể làm gì khác chứ, nghề của chúng ta mà. ... Kệ cậu ấy đi, lâu dần sẽ thích ứng thôi.” Hồ Lệ Quân không quá để tâm, thu dọn hết đồ đạc, mang mấy chiếc laptop, đoàn người rời bệnh viện.
Nói là kệ Giản Phàm chứ Hồ Lệ Quân không yên tâm được, giờ cơm tối tranh thủ cùng Dương Hồng Hạnh, Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương về đại đội một thăm Giản Phàm, nhưng người đi nhà trống rồi, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm gấp chỉnh tề, vội vàng xuống bếp tìm.
Bác Giang mặt đầy nếp nhân cười thành đóa hoa: “Xin nghỉ phép dài hạn rồi.”
“Nghỉ phép vào lúc này? Lại còn dài hạn?” Hồ Lệ Quân ngạc nhiên tột độ, bây giờ bọn họ đã khóa chặt nghi phạm, chỉ cần tham gia vào đội truy bắt, lần này chắc chắn có được phần thưởng cá nhân, đó là vinh dự lớn cũng là bước tiến quan trọng trong sự nghiệp Giản Phàm.
“Ừ, tôi xin phép cho cậu ấy, đội trưởng cũng đồng ý, không nói cho mọi người à?” Bác Giang nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT