Hắn có một khuôn mặt búng ra sữa, vóc người cũng không cao, nhìn qua chỉ khoảng 11-12 tuổi. Ánh mắt hắn sạch sẽ, linh động. Lúc không nói gì, trông ngoan ngoãn, hiểu chuyện như đồng tử trong miếu Quan Âm, thuần nhiên vô hại.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bạch y của thiếu niên này không chỉ là một bộ y phục bình thường. Trên nền gấm trắng, tất cả đều được thêu bằng sợi tơ bạc, ngoài những dãy núi trùng điệp thông thường, còn có những trận pháp tối nghĩa khó hiểu, ẩn ẩn tựa hồ hợp thành hình một con thỏ trắng.
Nói tóm lại, đây là bộ quần áo vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Thiếu niên bạch y hơi trầm ngâm: "Nếu nàng thật sự là loại tính cách này, xứng với Hiên Viên Phần Thiên kia thì có hơi đáng tiếc."
Hắn tiếp tục nhìn xuống, vài giây sau, lắc đầu, đưa ngón tay lên môi, ý vị thâm trường nói: "Không, chẳng có gì đáng tiếc cả."
"Kẻ kia là ngốc tử, còn người này, căn bản là không có đầu óc."
Hành động này nếu người trưởng thành làm thì khó tránh khỏi có vẻ thâm trầm, thậm chí hơi giả tạo. Nhưng thiếu niên bạch y tuổi còn nhỏ, mặt lại non, dù lạnh lùng, độc miệng, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy thẳng thắn, đáng yêu, muốn kéo vào lòng mà xoa nắn một phen.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn không phải người thường. Giây tiếp theo, một trận gió mạnh thổi qua, khiến thiếu niên buộc phải buông tay đang đặt trên môi. Hắn hơi nghi hoặc nghiêng đầu.
"Sư phụ?"
"Phủ Khanh, đừng dùng ngón tay ngoáy răng."
"..."
Lời này nói tự nhiên, ngữ khí cũng bình tĩnh, lại mang theo một chút trào phúng, khiến Lệ Phủ Khanh hơi nghi hoặc.
Hắn cảm thấy sư phụ hình như đang giận, nhưng hắn lại không có bằng chứng.
Lệ Phủ Khanh thầm nghĩ, sư phụ bế quan đã lâu, vừa rồi trong giọng nói có nhắc đến hai người kia đều là nhân tài mới xuất hiện. Sư phụ vừa mới xuất quan, hẳn là nghe qua tên hai người kia rồi, chứ chưa chắc đã biết rõ để mà vì chuyện của bọn hắn mà sinh khí với hắn.
Đúng lúc này, nam tử bên cạnh lại nhẹ nhàng hỏi: "Phủ Khanh thấy thế nào về trận chiến dưới kia?"
Lệ Phủ Khanh nhăn mặt, ánh mắt chuyển xuống đám người dưới chân núi, nhìn vài giây rồi mới mở miệng: "Nàng kia thực lực bản thân chẳng ra gì, lại còn chọn ra tay khi đối phương người đông thế mạnh, hoàn toàn không biết cân nhắc thiệt hơn, cũng không biết giữ mình. Ra tay thì cũng chỉ bằng bản năng loạn đả, quả thực không có chút kết cấu nào đáng nói."
"Vậy Phủ Khanh cho rằng, tiếp theo sẽ thế nào?"
"Một đám con kiến đùa giỡn mà thôi, đến chiến đấu còn không xứng, sao đáng để đoán trước?"
Khóe miệng Lệ Phủ Khanh hơi cong lên, trên khuôn mặt trẻ con lạnh lùng hiện ra vài phần trào phúng: "Nếu sư phụ nhất định phải hỏi, vậy đệ tử cho rằng, không quá 1 khắc, nàng sẽ bị người khác quần công mà rơi vào thế hạ phong."
"Phủ Khanh luôn kiêu ngạo như vậy." Nam tử bên cạnh khẽ cười: "Đứng ở chỗ cao nhìn xa trông rộng, nhưng trong mắt lại không chứa nổi nửa hạt cát. Nếu một ngày vô ý ngã xuống, e là sẽ rất thảm."
Nghe vậy, Lệ Phủ Khanh hơi ngẩng cằm: "Sư phụ cứ yên tâm." Giọng điệu của hắn trở nên trầm thấp, lại có một tia không thoải mái khó tả trên khuôn mặt thiếu niên.
"Thiên hạ này, không có gì có thể khiến bản tôn ngã xuống."
Nhưng vừa dứt lời, Lệ Phủ Khanh bỗng nhiên phát hiện một chuyện, tất cả công kích mà hắn cho rằng vốn phải nhắm vào Cơ Băng Ngọc lại hoàn toàn thất bại, thậm chí không ít còn chuyển sang người khác đang giằng co!
Vị Nhạn gia tiểu thiếu gia luôn cao ngạo dùng lỗ mũi xem người kia, giờ phút này đang ngã trên mặt đất, bị đánh đến không còn sức phản kháng, hình dung thê thảm vô cùng.
Lệ Phủ Khanh vừa nãy còn phân tích một tràng dài: …?
Thiếu niên ngơ ngác, tuy tuổi tác của hắn không nhỏ như vẻ bề ngoài, nhưng với 200 năm thọ mệnh ngắn ngủi, hắn vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trong ngực có ngàn vạn lời muốn nói mà không biết bày tỏ ra sao, theo bản năng ngước mắt nhìn sư phụ.
Sư phụ, tiểu cô nương kia là đang gian lận đấy ư?
Giây tiếp theo, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh úp lại, khi Lệ Phủ Khanh mở mắt ra lần nữa, hắn đã đứng giữa hai người đang đánh nhau.
Không hiểu sao lại bị đá xuống núi, Lệ Phủ Khanh: …
Thật đúng là "một sớm vô ý ngã xuống đám mây"!
Giờ khắc này, Lệ Phủ Khanh chắc chắn biết, hành động vừa rồi của hắn nhất định đã đắc tội sư phụ.
Nếu không phải Lệ Phủ Khanh bị sư phụ hố quen nên luyện ra phản ứng cơ bắp kỳ dị, hoàn thành cú xoay người 180° trên không trung, thì vừa rồi hắn đã phải "mặt chấm đất" rồi.
Hai bên công kích không dừng lại, đồng thời hướng hắn đánh tới, khiến mọi người kinh hô. Lệ Phủ Khanh dù sao cũng có tu vi Kim Đan, hắn theo bản năng ra tay đánh bay Nhạn Nghi Đoan, nhưng khi đối diện với Cơ Băng Ngọc thì hơi khựng lại.
Trong chớp mắt, Lệ Phủ Khanh rốt cuộc đã hiểu ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play