Với Nhạn Nghi Đoan, đây quả là một sự sỉ nhục vô cùng.
Do tư tưởng được giáo huấn lâu ngày, Nhạn Nghi Đoan luôn cảm thấy Cơ Băng Ngọc chỉ là một kẻ vô dụng sống dựa vào Nhạn gia, căn bản không xứng với Hiên Viên đại ca kinh tài tuyệt diễm của hắn. Nàng có được hôn ước này chẳng qua là nhờ vào tờ ước định năm xưa của Cơ gia mà thôi.
Thật ra mà nói, hiện tại Cơ gia còn lại ai đâu? Một đại gia tộc tu tiên to lớn năm xưa giờ chẳng khác nào một sợi tro tàn trong nhân thế, hóa thành bụi đất cả rồi.
Thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến nỗi những tiểu bối như Nhạn Nghi Đoan đã chẳng còn nhớ đến sự huy hoàng của Cơ gia năm nào, chỉ coi Cơ Băng Ngọc, huyết mạch cuối cùng của Cơ gia, như một thứ trói buộc có cũng được, không có cũng chẳng sao, thậm chí còn cảm thấy nàng cướp đi người trong lòng của tỷ tỷ hắn.
Ôm ý nghĩ đó, Nhạn Nghi Đoan càng nghĩ càng tức giận.
Khi ánh mắt mọi người ngày càng đổ dồn về Cơ Băng Ngọc, thậm chí có những lời khen ngợi vang vọng hơn, Nhạn Nghi Đoan rốt cuộc không nhịn được, hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"
Thanh âm này bén nhọn như móng tay cào trên vách tường, mang theo sự chói tai khó che giấu.
"Các ngươi nói những điều này có ích lợi gì! Thanh danh, tu vi, những thứ này chẳng phải đều do Nhạn gia ta ban cho nàng sao!"
"Một kẻ vô dụng dựa vào Nhạn gia ta cũng đáng để các ngươi thổi phồng như vậy, không biết các trưởng bối trong nhà các ngươi biết được sẽ giáo huấn các ngươi thế nào!"
Lời này kiêu ngạo vô cùng, chỉ là các đệ tử ở đây phần lớn đều phụ thuộc vào Nhạn gia, nên không dám lên tiếng.
Nhạn Nghi Đoan thấy vậy, tự cho là đã trấn áp được tràng diện, rốt cuộc cũng thuận khí, khôi phục lại vẻ tự đắc, rồi quay sang nói với Cơ Băng Ngọc: "Nói cho cùng, Cơ Băng Ngọc cô không có Nhạn gia ta, không có Hiên Viên đại ca... Cô tính là cái thá gì?"
"Ta nói cho cô biết, quần áo, trang sức, pháp khí trên người cô, không có thứ nào không phải của Nhạn gia ta, đều là Nhạn gia ta ban cho cô."
"Vậy nên a, ngay cả cái mạng tiện này của cô cũng là của Nhạn gia ta." Nhạn Nghi Đoan độc địa nói, "Dám động thủ với ta, không hỏi xem cái mạng tiện này của mình có xứng không?"
Thấy Cơ Băng Ngọc trầm mặc không nói, Nhạn Nghi Đoan đinh ninh rằng những lời vừa rồi của mình đã chạm đến nỗi đau của nàng, đắc ý ngẩng cao cằm: "Sao? Giờ mới biết sợ à? Ta nói cho cô biết, tỷ tỷ của ta Nhạn Lưu Tô mới là người xứng đôi nhất với Hiên Viên đại ca! Loại đê tiện hạ đẳng như cô, mới không xứng với Hiên Viên đại ca đâu!"
"Bất quá chỉ là một kẻ phế vật đê tiện." Nhạn Nghi Đoan hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao cằm, làm ra vẻ cao ngạo, khinh miệt nói, "Không bao lâu nữa, Hiên Viên đại ca sẽ đến tìm ngươi để từ hôn!"
Hiên Viên đại ca? Nhạn Lưu Tô?
Cơ Băng Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Ngay khi nàng cảm thấy quen tai, Cơ Băng Ngọc còn chưa kịp nghĩ lại thì trong đầu nàng bỗng nhiên vang lên một giọng nói trẻ con thân thiết đáng yêu, mang theo chút nghịch ngợm hoạt bát thần bí:
[Đinh! Xét thấy ký chủ có thuộc tính 'diễn tinh', chúc mừng ký chủ đã kích hoạt 'Hệ thống sắm vai nhân vật', thỉnh ký chủ thông qua biểu diễn phù hợp nhân thiết, tăng cường quang hoàn của bản thân, thuận theo cốt truyện, đi đến đỉnh cao tu tiên!]
[Lần này biểu diễn cốt truyện: Đối mặt với cục diện sắp bị từ hôn, ký chủ cảm thấy mình nên làm gì? Thỉnh ký chủ suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa các nhân vật và đưa ra câu trả lời hợp lý!]
Thanh âm đột ngột vang lên cũng không khiến Cơ Băng Ngọc lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào, người khác chỉ thấy nàng đứng im tại chỗ, dường như cả cơn gió nhẹ cũng vương vấn chút u sầu của nàng.
Chỉ có Cơ Băng Ngọc biết, nàng không hề trầm mặc, chỉ là lại bắt đầu không khống chế được mà nản lòng.
Mộng thăng cấp quá nhanh, thế mà ngay cả nằm mơ cũng phải làm nhiệm vụ.
Cơ Băng Ngọc: A, cái thế giới nội cuốn này.
Thấy Cơ Băng Ngọc thoáng trầm mặc, thanh âm thần bí sợ nàng không biết phải thao tác thế nào, vội vàng nhắc nhở: [Căn cứ suy đoán trước mắt, đáp lại của ký chủ hẳn là ai oán...]
[Ai oán nhưng không mất kiên định, trong kiên định lộ ra sầu khổ, trong sầu khổ nhuốm chút bi phẫn, trong bi phẫn, còn phải lộ ra một chút quật cường và kiêu ngạo, đúng không?]
Thanh âm thần bí bị thanh âm xẹt qua nhanh như chớp của Cơ Băng Ngọc làm cho ngẩn người, chợt kích động hẳn lên!
Nó quả nhiên không chọn sai người! Ký chủ này quả nhiên là một thiên tài diễn kịch!
Quá tốt rồi! Vị diện này được cứu rồi!
Trong tưởng tượng của thanh âm thần bí, tiếp theo Cơ Băng Ngọc sẽ nói những lời như 'Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành. A, tình cảm của ta và Hiên Viên đại ca đến chết không phai', hoặc là 'Ta không nghe ta không nghe, Hiên Viên đại ca tuyệt đối sẽ không từ hôn với ta'...