Rốt cuộc tìm được cơ hội để trào phúng Huyền Phong đạo trưởng, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hắn lập tức cười nhạo một tiếng, vuốt chòm râu nói: "Lúc trước lão đạo ta đã muốn nói rồi, nàng này tính cách yếu đuối, hành sự do dự không quyết đoán, thật sự bất kham trọng dụng."
Hôm nay thí luyện, Kiếm Tôn Cố Thanh Súc của Huyền Thiên Tông đang bế quan, bởi vậy Huyền Phong đạo trưởng được xem là người có tiếng nói nhất ở Huyền Thiên Tông trong số những người ở đây.
Có lời châm chọc này của hắn, tự nhiên có đệ tử hùa theo.
"Đúng vậy đúng vậy, ngay cả quyền vừa rồi, nếu không phải Hiên Viên sư đệ nhường nàng, sao nàng có thể đắc thủ?"
Mọi người ngươi một câu ta một câu, sôi nổi bắt đầu chê trách.
"Ta thấy nàng nhìn quanh nãy giờ, rõ ràng là muốn tìm một người để nương tựa."
"Vậy nàng sao không tìm Hiên Viên sư đệ?"
"Hại, chẳng phải vừa mới đánh người ta sao, ta thấy nàng cảm thấy mình không xứng với Hiên Viên sư đệ!"
Còn có người tặc lưỡi lắc đầu: "Rốt cuộc là hạng nữ lưu, uổng công có một gương mặt đẹp, cuối cùng không có chút đảm phách kiến thức nào."
Vị đệ tử này vừa dứt lời, liền nghe một giọng nữ lười biếng vang lên: "Hạng nữ lưu thì sao?"
Chưởng giáo Linh Tiêu Phảng là Vân Khanh Nhược ngáp dài một tiếng, khó khăn lắm mới mở được mắt. Nàng không nhìn đệ tử kia, mà quay sang nói với Huyền Phong đạo trưởng: "Mấy thứ hàng hóa của Huyền Thiên Tông các ngươi... a, ngại quá, ta là nói đệ tử Huyền Thiên Tông các ngươi ấy mà, theo bổn chưởng giáo thấy, cũng chỉ có thế thôi."
Vân Khanh Nhược nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ điệu kéo dài, mang theo một chút ý vị sâu xa khó tả.
Đệ tử kia nghe những lời ám chỉ kia thì mặt đỏ bừng bừng. Các sư huynh đệ bên cạnh thấy hắn làm mất mặt Huyền Thiên Tông, liền tức giận liếc hắn. Cách đó không xa còn có những kẻ thuộc môn phái khác đang xem kịch vui, khiến cho gã đệ tử kia dở khóc dở cười, hận không thể tìm được cái hố nào mà chui xuống cho xong.
Hắn vừa rồi chỉ mải cao hứng, chỉ muốn thổi phồng Huyền Phong đạo trưởng, theo hắn nghĩ, lại quên mất nơi này còn có người của Linh Tiêu Phảng.
Linh Tiêu Phảng, một môn phái mà hầu như tất cả đều là nữ tử.
Các nàng tàn nhẫn với nam nhân, lại càng ác độc hơn với những kẻ xem thường nữ nhân.
Huyền Phong đạo trưởng nghẹn họng, không biết phải xuống nước thế nào. Đúng lúc này, một giọng cười hòa nhã vang lên, chen vào câu chuyện, giải vây cho hắn.
"Hiện tại dẫn đầu trong Kiếp Phù Du Hải, hình như là vị nam đệ tử mà Huyền Phong trưởng lão coi trọng?"
Người mở miệng lại là Dung Thanh Viên. Huyền Phong đạo trưởng không ngờ hắn lại nguyện ý giúp mình giải vây, vừa kinh ngạc, đồng thời lại dâng lên một cảm giác quỷ dị.
"Đúng là hắn."
Khi bàn luận đến Hiên Viên Phần Thiên, Huyền Phong đạo trưởng lại khôi phục vẻ thong dong, trấn định như trước. Hai hàng ria mép bên môi hắn hơi nhếch lên. Vốn dĩ luôn nghiêm túc, nhưng khi nói về Hiên Viên Phần Thiên, hắn tràn ngập kiêu ngạo và tự hào.
Không chỉ vì hắn mang huyết mạch Hiên Viên gia, mà còn vì Huyền Phong đạo trưởng thật sự coi trọng Hiên Viên Phần Thiên.
Hắn có dũng có mưu, trọng tình trọng nghĩa.
So với hắn, vị "Cơ tiểu thư" mang danh vị hôn thê kia lại có vẻ kém cỏi hơn nhiều.
Uổng công có một khuôn mặt xinh đẹp, tạo dựng danh tiếng 'Bạch Nguyệt Mỹ Nhân', nhưng lại hoàn toàn không có tính cách và thực lực tương xứng. Nàng mỗi ngày chỉ sống mơ màng hồ đồ, yếu đuối vô năng, đó là điều mà Huyền Phong đạo trưởng không ưa nhất.
"Phần Thiên từ nhỏ đã tu hành, căn cốt kỳ giai, so với những đệ tử mới nhập môn này, tự nhiên là khác biệt một trời một vực."
Huyền Phong đạo trưởng giả vờ khiêm tốn nói, nhưng trong giọng nói lại che giấu sự kiêu ngạo. "Chỉ có những đệ tử có dũng có mưu, có tình có nghĩa như vậy mới xứng tập được chân truyền Nước Chảy Trảm Nguyệt Kiếm của ta."
"Huyền Phong đạo trưởng nói chí phải, người này vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường."
"Đúng vậy, đúng vậy, dù sao cũng là xuất thân danh môn, vừa nhìn liền thấy long chương phượng tư, khí vũ hiên ngang!"
Mọi người nhao nhao tán dương, nghiễm nhiên đã coi Hiên Viên Phần Thiên là ngôi sao hy vọng đang lên của Tu Tiên giới.
Nhưng mà, lời khen của một vị trưởng lão vừa dứt, thì Hiên Viên Phần Thiên lại một lần nữa ngã nhào trên Kiếp Phù Du Hải!
Toàn trường lập tức im phăng phắc, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Không khí đình trệ khiến người ta khó thở, trong cái sự khó thở ấy, lại có thêm một tia vi diệu.
Ngón tay Huyền Phong đạo trưởng siết chặt chén ngọc, rồi lại chậm rãi buông ra. Đúng lúc ấy, bên cạnh truyền đến một giọng nam chậm rì rì.
"Lúc nãy ta đã định nói rồi, dẫn đầu mà đứng còn không vững, cứ chực ngã xuống thôi."
Huyền Phong đạo trưởng:……
Ta thấy!
Ta mẹ nó thấy rồi!