Giọng nói thần bí bị Cơ Băng Ngọc hỏi đến ngớ người.
Vị này...... chẳng phải là quá bình tĩnh sao!
Chưa kịp nó nghĩ xem nên đối phó thế nào, Cơ Băng Ngọc lại hỏi dồn dập trong đầu:
[Vậy nên người là ai? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi xuân xanh? Có hôn phối chưa? Con cái bao nhiêu tuổi rồi? Là trai hay gái? Mua nhà ở khu nào chưa? Con cái học hành thế nào? Thi được vào trường điểm không? Học được mấy loại nhạc cụ, nói được mấy thứ tiếng, bảng tuần hoàn hóa học có thuộc hết không?]
Cũng không phải Cơ Băng Ngọc cố ý hỏi vậy, nàng khi khẩn trương thì hoặc là im thin thít, hoặc là sẽ nói liên hồi không ngừng.
Cuối cùng, Cơ Băng Ngọc dừng một chút, từng bước dẫn dắt, [Năm nay chính sách tốt đấy, thế nào, có suy xét muốn thêm đứa nữa không?]
[Không suy xét...... Không phải! Ngươi đang nói cái thứ gì vậy hả!] Giọng nói thần bí rốt cuộc không còn ra vẻ cao thâm như lúc đầu, ngược lại trở nên tức muốn hộc máu, [Ta thân là Thiên Đạo pháp tắc... Hệ thống, sao có thể giống lũ phàm nhân tầm thường các ngươi mà lưu luyến hồng trần!]
Đến giữa chừng, giọng nói thần bí có chút chột dạ mà đổi giọng, nó lén lút □□ liếc nhìn sắc mặt Cơ Băng Ngọc, thở phào một hơi.
Cũng may, vị ký chủ này không nhạy bén đáng sợ như người ở nhà bên.
Ở nơi Thiên Đạo không để ý, Cơ Băng Ngọc rũ mắt, trong đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng, nàng như thể hoàn toàn không phát hiện ra hành vi lỡ lời vừa rồi của Thiên Đạo, trêu chọc trong đầu: [Thì ra ngươi là cẩu độc thân à ~]
[Xí, cẩu nhi à, lại đây nói chuyện với cha ngươi này, đây là nơi nào?]
Lúc này Cơ Băng Ngọc không còn vẻ mặt u sầu khi cứ phải nhìn chằm chằm Nhạn Nghi Đoan mà chém, cũng không còn vẻ không sợ trời không sợ đất khi bỗng nhiên nói ra những lời kinh người, nàng trông giống như một người bình thường.
Khi khẽ cười lên, thật sự có vài phần hương vị "Băng cơ ngọc cốt, tuyệt thế thoát tục" bạch nguyệt quang trong nguyên tác.
Thiên Đạo pháp tắc tự xưng "Hệ thống" hoàn toàn bị vẻ ngoài này mê hoặc, nó nghĩ thế giới này chính là do vị đại nhân kia tạo ra, cho nên những nhân vật có liên quan mật thiết với thế giới này, sao có thể là một kẻ ngốc đầu óc không bình thường được...... Mới đúng.
Với suy nghĩ đó làm cơ sở, Thiên Đạo pháp tắc nhìn về phía Cơ Băng Ngọc, không khỏi sinh ra vài phần tự cao tự đại.
Nó sinh ra đã là pháp tắc Thiên Đạo, tuy rằng vì sự sụp đổ ngàn năm trước mà vỡ vụn, không thể không tìm kiếm mọi sinh cơ có thể, nhưng dù phiêu bạt ngàn năm, vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình với tư cách là một phương quy tắc.
Trước đó liên tiếp bị Cơ Băng Ngọc chơi xỏ, Thiên Đạo pháp tắc không tránh khỏi hy vọng gỡ lại một bàn.
[Nơi này là một không gian khác của dị thế giới, bản chất không khác biệt quá lớn so với thế giới ban đầu của ngươi.] Thiên Đạo pháp tắc thong thả ung dung mở miệng trong đầu Cơ Băng Ngọc, vì muốn gỡ lại một bàn, giọng điệu có vài phần làm bộ làm tịch, [Việc ngươi được chọn đến đây ắt hẳn là cơ duyên của ngươi, ngươi chỉ cần nghe theo ta, làm theo những gì ta nói vào thời điểm cần thiết, chắc chắn sẽ không thiếu phần tốt cho ngươi.]
Thiên Đạo pháp tắc dừng lại vài giây, làm đủ tư thái, mới thong thả ung dung tiếp tục.
[Đến lúc đó, vô luận là muốn trở về hiện thế, hay là lưu lại ở phương thiên địa này, ngươi hoàn toàn có thể tự mình quyết định.]
"Căn bản không phải như thế."
Cơ Băng Ngọc nắm lấy hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, lòng chợt bừng sáng.
Thứ tự xưng là “Thiên Đạo pháp tắc” này đang giấu giếm nàng điều gì đó, hiện giờ căn bản chưa nói hết tình hình thực tế.
Giờ xác định đây không phải là đang ở trong mộng, hơn nữa còn có ngoại vật trước mặt, khí thế nản lòng ban đầu của Cơ Băng Ngọc tan thành mây khói, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Nghĩ đến mấy câu phía trước rất quen tai "Hiên Viên đại ca", "Nhạn tiểu thiếu gia", Cơ Băng Ngọc khẽ mỉm cười.
[Cẩu nhi a——]
[Ta không gọi Cẩu nhi!]
[Xí, tiện danh dễ nuôi sống mà.] Cơ Băng Ngọc không thèm để ý vẫy vẫy tay, nàng đứng dậy dựa vào ván giường, làm như không để ý mà đùa nghịch tua rua rũ xuống mép giường.
[Sao ta cảm thấy những cái tên phía trước nhắc tới như ‘Hiên Viên đại ca’, ‘Nhạn tiểu thiếu gia’ đều quen tai thế nhỉ?] Cơ Băng Ngọc như đang suy tư điều gì, [Thậm chí như là xưng hô chỉ có trong tiểu thuyết mới có?]
[Vậy nên ta đây là xuyên thư——]
[Không phải xuyên thư, ngươi ảo giác thôi.] Thanh âm Thiên Đạo pháp tắc bình tĩnh không gợn sóng.
Cái Cơ Băng Ngọc này đã đủ khó đối phó, nếu cái gì nàng cũng biết, về sau chẳng phải là bị quản chế hay sao?!
Nó đường đường là Thiên Đạo pháp tắc, lẽ nào lại hèn nhát đến vậy!
Thiên Đạo pháp tắc nhớ lại những quyển thoại bản Cơ Băng Ngọc đã đọc ở thời không của nàng, ý đồ bỏ qua những xưng hô kỳ quái, kéo sự tình trở về ‘quỹ đạo’, [Trở lại chuyện chính, tiếp theo, ngươi phải làm tốt nhiệm vụ ta giao cho, nếu không...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play