“Vân Quảng Bạch!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên giữa không trung, dọa Vân Quảng Bạch run bắn người. Mọi người quay đầu lại, thấy một thư sinh đeo hòm sách đang hùng hổ xông tới, túm lấy cổ áo Vân Quảng Bạch: “Không phải ngươi nói đi giải quyết nỗi buồn à? Hả? Ngươi giải quyết nỗi buồn đến tận vườn trái cây nhà người ta à? Hả? Ngươi chạy vào vườn trái cây nhà người ta ăn trộm thì thôi đi, lại còn ăn trộm cả cống phẩm, ăn trộm cống phẩm thì cũng thôi đi, ngươi còn hái nguyên nửa cây, quan trọng nhất là ngươi còn liên lụy đến ta, ta nói cho ngươi biết ta muốn thi đậu Trạng nguyên, nếu ngươi liên lụy ta thì ta gϊếŧ ngươi, hả!”
“Ngươi nói đi chứ, câm rồi à!”
Vân Quảng Bạch hít sâu một hơi, yếu ớt giơ ngón tay lên: “Ngọc công tử.”
"Ngọc công tử nào, hôm nay Ngọc Hoàng đại đế đến thì ngươi cũng phải trả lời... Ngọc công tử?" Từ Thanh Thiên ngừng nói, đột ngột quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt đen láy của Ngọc Thiên Châu, nhìn nhau vài giây, hắn hít sâu một hơi, quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói với ta là ngươi ăn trộm còn đυ.ng phải thiếu đông gia nhà người ta đấy nhé.”
Vân Quảng Bạch chớp chớp mắt, nặn ra một nụ cười.
Từ Thanh Thiên chỉ cảm thấy nghẹn thở, lại hít sâu một hơi, hắn buông cổ áo Vân Quảng Bạch ra, xoay người cung kính chắp tay, giọng nói ôn hòa: “Tiểu sinh mới đến quý địa, lạc đường, không quen biết người này, là hiểu lầm, mong Ngọc công tử thứ lỗi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT