Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
13
Thẩm Trì ra mở cửa.
Chưa kịp giới thiệu bản thân, anh đã nhận ra tôi, nói rằng Tần Lãng Phong vừa gọi điện cho anh.
Tần Lãng Phong cái đồ chết bầm, thế mà lại nói với Thẩm Trì là gần đây ngành không tốt, đến cả tôi cũng phải tới tận nơi kéo khách, bảo anh chiếu cố chuyện làm ăn.
Có tiền không kiếm mới là ngốc.
Tôi cười tươi gật đầu, nhận luôn lời giải thích này.
Bạn gái Thẩm Trì, Giang Huệ, cũng có mặt ở nhà.
Cô ấy là một cô gái dịu dàng, cười lên mắt cong cong.
Tiểu quỷ vừa thấy cô thì lập tức nhào tới gọi “mẹ”, khóc đến sắp đứt hơi.
Giang Huệ không thấy gì, chỉ rùng mình xoa tay, nhỏ giọng bảo với Thẩm Trì:
“Sao lạnh vậy anh…”
Lúc Thẩm Trì quay vào lấy áo khoác cho cô, tôi âm thầm quan sát khắp phòng.
Trong nhà vẫn còn lại không ít dấu vết của trẻ con từng sinh sống.
Ảnh chụp ba người, tranh nguệch ngoạc, đồ chơi, giấy dán tường màu sắc tươi sáng.
Tiểu quỷ khóc không ngừng, tôi đành nhân cơ hội mượn danh nghĩa bạn của Tần Lãng Phong, tán gẫu với hai người.
Hai người họ yêu nhau hơn bốn năm, tình cảm rất tốt.
Dễ nhận thấy, Thẩm Trì được giáo dục đàng hoàng, không có bệnh thiếu gia, tính tình tốt, biết quan tâm người khác, lại rất thích trẻ con.
Nhắc tới con, nụ cười trên mặt anh dần tắt.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, cố kìm nén cảm xúc.
“Đứa bé… tên là gì?”
Tôi hỏi.
Giang Huệ mím môi, cầm lấy cái gối ôm hình hoạt hình bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc sau mới thì thầm:
“Thẩm Lạc Chi.”
“Là A Trì đặt tên cho con.”
Tên hay.
Biết đủ thì vui – Lạc Chi.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở lời:
“Vậy con… chết như thế nào?”
Giang Huệ đột ngột sững người.
Tôi thở dài, đưa bản vẽ họa tiết khóa trường mệnh ra:
“Mắt của con, rất đẹp.”
14
Biết tôi nhìn thấy được Thẩm Lạc Chi, Giang Huệ kích động đến mức nắm chặt lấy cánh tay tôi, môi run rẩy.
Mãi một lúc sau, cô mới nghẹn ngào hỏi:
“Con… con bé ổn không?”
Tôi gật đầu:
“Nó rất nhớ cô.”
“Nó đến gặp cô lần này… có lẽ cũng là lần cuối cùng trước khi rời đi.”
Giang Huệ sững lại nửa giây, rồi bất ngờ gục xuống òa khóc.
Cô ôm lấy bức tranh, dựa vào người Thẩm Trì, khóc đến gần như ngất đi.
Tiểu quỷ đứng bên cạnh, tay chân luống cuống, cũng khóc nấc từng tiếng đầy đau đớn.
“Sau khi sinh Lạc Chi, A Trì rất vui.”
“Nói rằng gia đình chắc chắn sẽ chấp nhận em.”
“Đồng ý cho bọn em kết hôn.”
“Anh ấy vốn đã rất thích trẻ con.”
“Mà Lạc Chi lại cực kỳ ngoan ngoãn, thông minh.”
“Nhớ dai, lúc hai tuổi đã đọc được hơn một nghìn chữ sau dấu phẩy của số π.”
“Các mô hình chuỗi gen của A Trì, con bé chỉ nghe giảng một lần là phân biệt được hết.”
Tôi vừa nghe vừa âm thầm đếm ngón tay.
Hai tuổi rưỡi… Tôi lúc đó còn đang chơi đất sét với tè dầm đây.
“Nhưng mà…”
“Lạc Chi sức khỏe yếu.”
Giang Huệ ôm mặt, vai run lên:
“Là lỗi của em.”
Lúc mang thai, cô vẫn làm việc.
Hơn tám tháng thì bị ngã một lần, dẫn đến sinh non.
Thẩm Lạc Chi sinh ra đã hay ốm, phải thường xuyên vào viện.
Thẩm Trì từng tính chờ con lớn hơn một chút, khỏe mạnh hơn sẽ đưa về nhà họ Thẩm.
Nhưng tình trạng con bé ngày càng tệ, từ khi lên hai thì bắt đầu suy sụp nghiêm trọng.
Đúng lúc đó Thẩm Trì vướng một dự án lớn, Giang Huệ thương anh vất vả nên tự mình đưa con cùng hộ lý vào viện sống suốt nửa năm.
“Cuối cùng vẫn không giữ được…”
Sáu ngày trước, con bé chết vì suy đa tạng.
15
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gõ ngón tay xuống bên cạnh.
Giang Huệ khóc đến sưng cả mắt:
“Con bé còn nhỏ như vậy…”
“Là do em không chăm sóc tốt…”
Thẩm Trì nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành.
Nhìn là biết, anh cũng rất day dứt.
Tôi nhìn hai người họ một lượt, cuối cùng đưa cho Giang Huệ một tờ khăn giấy:
“Không phải chết vì bệnh.”
Giang Huệ nghe không rõ.
Tôi nhắc lại, từng chữ từng câu:
“Thẩm Lạc Chi, không phải chết vì bệnh.”
Chết bình thường thì phải có quỷ sai đến dẫn đi.
Hơn nữa sẽ không thể nào mất trí nhớ.
Tiểu quỷ bị mất một phần ký ức — chỉ có thể là vì chết quá bất ngờ, chịu cú sốc quá lớn.
Nên tuyệt đối không thể là bệnh chết.
Thẩm Trì nghe xong, nhất thời ngơ ngác.
Anh nói mấy ngày đó mình đang tham gia một cuộc họp bảo mật cấp cao, phải tắt toàn bộ thiết bị liên lạc.
Ngay cả phút cuối của con cũng không gặp được.
Anh lắc đầu, không tin.
Nhưng chỉ sau vài giây, ánh mắt bỗng thay đổi, đứng bật dậy:
“Là ba tôi!”
Anh đập mạnh xuống bàn, ánh mắt như muốn bốc cháy:
“Chắc chắn là ba tôi!”
“Ông ta biết chuyện rồi, không muốn Huệ Huệ vào được nhà họ Thẩm—”
Lời còn chưa dứt, thì bị tiếng hét đột ngột của Giang Huệ cắt ngang.
“Là em!”
“Lạc Chi là do em giết!”
Cô khuỵu gối ngã xuống, hai tay bịt kín mặt, nước mắt tuôn ào ạt từ kẽ tay.
“Em không nỡ…”
“Nhưng con bé đau quá…”
Sau ca phẫu thuật cắt lách, Thẩm Lạc Chi bắt đầu xuất hiện run rẩy, cứng đờ, các triệu chứng thần kinh xấu đi cực nhanh.
Cùng lúc đó, gan suy, bụng trương lên như sắp vỡ.
Tĩnh mạch thực quản vỡ khiến con bé hôn mê mấy lần.
Thẩm Trì nhanh chóng hiểu ra lời cô, chết sững mất mấy giây, rồi ôm chặt lấy Giang Huệ, cả hai cùng khóc nức nở như mưa:
“Không trách em.”
“Anh đã mời bác sĩ giỏi nhất.”
“Nhưng Lạc Chi suy đa tạng rồi…”
“Anh biết… chỉ là sớm muộn…”
16
Giang Huệ nói, cô đã dùng một loại thuốc hỗ trợ an tử từ nước ngoài để giúp Thẩm Lạc Chi ra đi.
Tác động lên hệ thần kinh, hiệu quả nhanh, khiến tiểu quỷ ra đi không đau đớn.
Vì sợ Thẩm Trì không thể chấp nhận nổi, nên cô vẫn luôn giấu anh.
Tôi không biết nên nói gì.
Ban đầu tiểu quỷ còn mơ mơ hồ hồ, sau dường như mới hiểu ra mọi chuyện.
Nó đứng bên cạnh, nấc nghẹn, mãi sau mới chìa bàn tay nhỏ bé ra, muốn chạm vào mẹ.
Nhưng chạm không được.
Nó quay người nhìn bố, vừa ấm ức vừa đau lòng, khóc òa lên.
Tôi nhìn không nổi, dán lên trán nó một đạo phù tụ hồn.
Cuối cùng cả nhà một người hai hồn, ôm lấy nhau mà khóc rống.
Giang Huệ vì thương con mà tự tay kết thúc mạng sống của nó.
Thẩm Trì vì mãi lo công việc mà không thể gặp con lần cuối, luôn canh cánh trong lòng.
Cả hai người đều chìm trong day dứt, nên không vội vàng hỏa táng Thẩm Lạc Chi.
Thi thể bé vẫn còn được bảo quản trong nhà tang lễ.
Tôi thở dài thật sâu.
Nếu vậy, thì nên tiễn đi thôi.
Dù sao âm dương cách biệt, nếu cứ để tiểu quỷ ở lại bên cha mẹ, cuối cùng cả hai bên đều tổn thương.
Tôi đề nghị đưa tiểu quỷ đến nhà tang lễ để siêu độ, giúp nó sớm ngày rời đi.
Tôi không ngờ, Giang Huệ lại kích động đến mức ngất xỉu.
May mà không quá nghiêm trọng, tỉnh lại sau một lúc.
Tiểu quỷ thì khóc ròng, nói không muốn đi.
Nhưng tình trạng tâm lý và sức khỏe hiện tại của Giang Huệ, căn bản không chịu nổi âm khí từ nó.
Cùng lúc đó, chính nó cũng không thể chịu nổi dương khí từ hai người kia.
Bất đắc dĩ, tôi thay nó xin Giang Huệ vài món đồ chơi mà nó thích nhất lúc còn sống, đảm bảo sẽ mang đến âm phủ cùng.
Nó mới ôm theo gối ôm, ảnh chụp, vài món đồ chơi nhỏ, và cả chiếc dây chuyền Giang Huệ thường đeo, luyến tiếc ngoái đầu ba bốn lần mới chịu theo tôi rời đi.