Đêm đầu tiên dọn vào, ta phát hiện ra rằng phủ của Diêm La Tích không phải là nơi rộng rãi để sống.

Ba đây viện trước sau, chín vị thiếp thất ở kín cả, đi đến đâu cũng nghe nói đã chật chỗ, chỉ duy nhất một nơi ngô lời mời chào, chính là chủ viện nơi Diêm La Tịch ở một mình.

Hắn thấy ta ôm chân nộm lang thang giữa trời tuyết, khóc môi điểm một nụ cười nhân nhạt, chậm rãi lên tiếng:

“Nếu tỷ không ngại thi..."

“Ngai.”

“Được thôi”

May mắn thay, hần vẫn còn chút nhân tỉnh, dẫn ta đi khắp Diêm Phủ rộng lớn để tìm một gian phòng trống.

Chẳng bao lâu, chúng ta đến gian phòng thứ nhất.

Nơi này nằm ở góc Tây Bắc của phủ, đối diện với một cái giếng khó, âm khí lạnh lẽo, trên những viên gạch xanh phù đầy bụi bặm còn dán chi chít bùa vàng, gần như che kín cả tường.

Diêm La Tích thong thả giải thích:

“Lúc mua lại gian phòng này, có một thiếp thất của chủ cũ đã nhảy xuống giếng tự vẫn, vì thể ta mới mua được với giá rẻ."

Nói xong, hắn mỉm cười nhìn ta

“Tỷ có muốn ở đây không?"

Ta lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Khụ, xem thử, xem thứ thêm đã.”

Tiếp theo, chúng ta đến gian phòng thứ hai.

Nhìn sơ qua thì cũng không đều nổi nào, nhưng khi vòng ra phía sau, mới thấy cảnh hoang vu đổ nát, mạng nhện giăng đầy tường, dại có mọc um tùm che lấp gắn nữa gian nhà. Ta đấy cửa bước vào, chỉ thấy dưới chân lớp bụi đây đến cả tắc.

Còn đang do dự, Diêm La Tích đột nhiên chỉ xuống dưới:

“Ô, thứ gì đang bỏ bên chân tỷ vậy!”

Ta còn chưa kịp củi đầu nhìn, đã cảm nhận được một luồng lạnh lẽo trườn trên da, lập tức đầu óc quay cuồng.

Sau đó, Diêm La Tích vác ta lên, khiêng thẳng ra khỏi viện.

Đến khi bị gió lạnh thổi qua, ta mới lờ mờ tỉnh lại, nước mắt chực trào

“Muội phu, có thể tìm cho ta một gian nhà dương khí vượng hơn được không?"

May thay, vẫn còn gian phòng thứ ba.

Trước viện có suối chảy, trong suối có cá chép bơi lội, mở cửa số là không gian khoảng đạt, bên ngoài trúc biếc rợp bóng thanh tao.

Nhìn vào trong nhà, chân đệm, giường chiếu, bàn ghế, tủ kệ, gương trang điểm, bình phong... mọi thứ đều đủ đầy.

Chính giữa còn có một lò than bạc ánh vàng, phản chiếu ánh lửa ấm áp, khiến trái tim vốn đang giả lạnh của ta bỗng chốc bừng lên hơi ẩm.

So với hai gian trước, quả thục một trời một vực.

Ngước mắt nhìn lên bệ cửa số, chỉ thấy một tấm hoành phi tinh xảo treo nơi đó, bồn đại tự khi thể bức người như muốn xuyên thấu ánh nhìn.

“Nhất Xịch Tinh Hà."

Ta lập tức bị chinh phục.

Thấy ta dứt khoát quyết định, Diêm La Tích thong dong sai người trải giường xếp đệm, quét tước dọn dẹp, đốt hương trầm, thành ý quả là trọn vẹn.

Đào mất nhìn quanh, mọi thứ đều hoàn hảo

Chỉ là dường như vẫn thiếu chút gì đó.

Thấy ta trầm ngâm không nói, hắn khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng phân phó tiêu tư

“Đi lấy thêm chút bút mực, giày nghiên từ phòng ta mang đến đây.”

Nghe vậy, ta lập tức nêm cho hần một ánh mắt tán thường.

Chớp mắt, đêm đã khuya.

Ta ngồi trước án thư, mãi đến khi cạn hết một nghiên mực mới buông bút

Vươn vai một cái, củi người giân gân cốt, cảm giác toàn thân như được giải phóng khỏi sự cứng nhắc.

Mười hai năm trước, phụ mẫu qua đời trên đường lưu đày, ta nhờ vào đôi tay chép sách mà miễn cưỡng nuôi sống hai muội muội thơ dại, cũng nhờ ngày ngày không rời bút mực mà góp nhặt đủ sình lễ cho cả hai

Thành thôi quen từ khi nào chẳng rõ.

Lúc này, đêm vắng tĩnh lặng, tiếng tuyết rơi xào xạc ngoài trời.

Ngước nhìn tẩm hoành phi, trong lòng ta chợt đăng lên một cảm giác thanh tĩnh mà cô quạnh.

Tuyết lớn vừa qua, phong cảnh quang đãng, thiên sơn cùng một sắc.

Ta khê đẩy cửa số, cứ tưởng bên ngoài chỉ là một tầng tuyết phủ, không ngờ lại là một hồ nước trong vất

Chính lúc này, ánh sao rực rỡ giữa trời như phản chiếu xuống cả một khoảng thiên địa trước mất, trong suốt, lay động tựa sống gọn, như thể chỉ cần đưa tay là có thể hứng lấy một vốc ngân hà ôm vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play