"Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ."
Ngòi bút thấm đẫm mực rơi trên trang giấy, vết mực như kinh hồng* vào nước, loang ra, tan đi. Diệp Diệu An cầm bút, xem xét chữ minh vừa viết.
*kinh hồng: có nghĩa là chim nhạn bay lên một cách bất ngờ; dùng để miêu tả dáng vẻ nhẹ nhàng của người đẹp; ám chỉ đến những người, những vật có dáng vẻ thanh thoát 
"Phu nhân viết gì vậy? Trông thật đẹp." Hồng Ngọc một chữ bẻ đôi cũng không biết, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Diệp Diệu An định giải thích với nàng ấy, chợt nhớ đây là câu Lý Chuẩn trước đây đọc cho nàng nghe. Sao lại tùy tiện viết ra câu này? Nàng không khỏi trầm mặc.
Lý Chuẩn đã mấy ngày không về, vốn không phải chuyện lạ. Nhưng lần này không hiểu sao, trong lòng Diệp Diệu An lại có chút lo lắng. Đại khái là vì dáng vẻ hắn lúc đi, giống như con cá nóc vừa vớt lên bờ, phồng mang trợn má.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play