Trước linh đường, cờ gọi hồn vạn dặm, kinh Phật vang vọng, hương khói tỏa bốn bề, một cảnh tượng cát tường.
Tang lễ ở Diệp phủ đã diễn ra được năm ngày. Lúc này đại liệm đã qua, quan tài đặt ở nơi linh thiêng, người khóc than từng đợt từng đợt, hòa cùng tiếng tụng kinh siêu độ của các vị cao tăng, đại bi đại hỉ, tràn ngập cả một phòng.
Trương Bỉnh Trung chuyển tấm lụa tang trắng trong tay cho người quản sự, thời điểm quỳ bái trước bàn hương khói, trong lòng vẫn có chút hốt hoảng, một người vốn sống động như vậy, nói không còn liền không còn hay sao?
Một chiếc giày gót sen dừng lại trước mắt hắn ta, nhẹ nhàng lay động mang theo hương thơm thoang thoảng.
Trong lòng hắn ta rung động, ngẩng đầu nhìn, không khỏi có chút thất vọng, là Đại cô nương Diệp Diệu Uyển mặc tang phục.
Diệp Diệu Uyển vốn không mấy xinh đẹp, mí mắt khóc sưng húp, mặt mũi phờ phạc, nhìn càng thêm nhếch nhác.
“Đại cô nương nén bi thương, Nhị cô nương là người số tốt, giờ đã là đi hưởng phúc rồi.” Trương Bỉnh Trung an ủi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT