Cũng không sao, còn nồi canh bí đỏ cứu vớt tinh thần mà.
Chào tạm biệt xong, Thời Dư xoay người đi vào bếp, chuẩn bị bưng canh bí đỏ ra.
Bình thường cậu vốn không kén ăn, món mặn món chay gì cũng chiến hết. Theo như tính toán trong lòng, Thời Dư cảm thấy mình vừa nốc hết một đĩa cánh gà, giờ mà làm thêm chén canh bí đỏ thanh đạm thì đúng là vừa đẹp.
Nhưng đời mà, đâu phải lúc nào cũng như mơ.
Canh vừa được bưng ra, thơm phức nức mũi, thế mà Thời Dư lại đột nhiên… mất cảm giác muốn ăn.
Mùi thơm nhẹ nhàng của bí đỏ bay tới, cậu cau mày, cảm giác bụng vẫn còn hơi đói, nhưng miệng thì… thật sự không nuốt nổi.
Mắt trừng canh, canh trừng mắt, hai bên giằng co một hồi lâu, Thời Dư thở dài trong lòng: "Thôi, cậu đây cũng không phải loại thích hành hạ chính mình."
Thế là cậu dứt khoát hạ mi mắt, quyết định: Để mai uống vậy.
Hôm nay chắc đơn giản là miệng thèm đồ dầu mỡ, không muốn ăn thanh đạm mà thôi.
Vậy nên nồi canh bí đỏ vừa ra lò chưa được mấy phút đã thẳng tiến vào... tủ lạnh.
Trong phòng livestream, fans đợi mãi, chỉ nghe chủ kênh cười cười nói:
"Đùa chút thôi, hôm nay đột nhiên hết hứng ăn rồi."
"Mai mình uống sau nha~"
Khu bình luận: ……
“Hú hồn hú vía, còn tưởng chủ kênh chuẩn bị làm thêm vài chén nữa cơ.”
Màn hình fans ồ lên thở phào.
Thời Dư lúng túng chớp mắt một cái, thật ra nếu không phải cảm giác vừa nãy quá rõ ràng, cậu đúng là đã húp luôn rồi đó. Nhưng cái ý nghĩ ấy cũng chỉ lóe lên trong đầu rồi tan mất, cậu cũng không nhắc lại.
Thấy chủ kênh không ăn, đạn mạc bắt đầu lũ lượt chuyển chủ đề, bàn tán tin tức gần đây.
Không biết ai đột nhiên buột miệng:
“Chủ phòng ở thành phố B đúng không?”
Vì IP hiện trên sóng cũng để lộ địa chỉ, Thời Dư lười phủ nhận.
Có người ngạc nhiên hỏi:
“Thành phố B sao? Làm sao vậy?”
“Tui cũng ở thành phố B nè.”
“Nói chung là khó nói ghê.”
Một fan chuyên đăng manga-anime tốt bụng gõ chữ nhắc nhở:
“Tui nghe người nhà có tin nội bộ, nói gần đây ở khu Hoa Cam của thành phố B có nhân viên chuyển phát nhanh... thả đồ nguy hiểm vào bưu kiện. Bây giờ mấy chỗ đó đang kiểm tra từng đơn hàng một rồi. Chủ phòng, cậu gần đây nếu nhận được gói hàng lạ thì cẩn thận chút nha!”
Nguy hiểm trong chuyển phát nhanh á?!
Vừa nghe xong, bên dưới comment nổ tung.
“Ai thiếu đạo đức dữ vậy, còn đi thả đồ nguy hiểm vô đơn hàng.”
“Chả trách gần đây mấy anh giao hàng kiểm đồ gắt thế.”
Đạn mạc thi nhau loạn xạ.
Thời Dư cũng hơi sững người. Cậu chưa từng nghe vụ này, nhưng bản năng sống trong thế giới đầy quỷ dị khiến cậu ngay lập tức... tin.
Cậu cầm điện thoại lên tra.
Mở ứng dụng mua sắm ra xem đơn hàng.
Ừm, gần một tháng nay cậu cũng chẳng mua gì mấy, mục giao hàng trống trơn.
Tuy vậy, vì câu nhắc nhở của fan, Thời Dư vẫn quyết định cẩn thận thêm chút: thiết lập chặn cuộc gọi lạ trên điện thoại, rồi mới yên tâm nằm xuống.
Vậy tối nay chắc không có chuyện gì đâu ha?
Miễn là không nhận cuộc gọi linh tinh, chắc "gói hàng nguy hiểm" cũng chẳng tự chui vào tay cậu được đâu nhỉ?
...
Đêm khuya 11:59.
Ở khu nhà Nam Lâu, Bác sĩ Thẩm nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày.
"Vẫn chưa tìm thấy." Người bên cạnh thở dài.
Trước đó, họ còn lần ra dấu vết của "Gói hàng không thể bỏ", nhưng sau khi nó hấp thu máu thịt người, khả năng ẩn mình đã mạnh lên rõ rệt.
Giờ thì, nó không chỉ lẩn dưới sàn nhà, trong ống nước, mà cả khe tường cũng có thể là chỗ nó trốn.
Càng phiền phức hơn là —— "Gói hàng không thể bỏ" có quy tắc: Mỗi ngày nó phải nuốt một người.
Hôm qua vừa mới "ăn" một ông chú sống một mình, hôm nay trước 12h trưa nó sẽ lại hành động.
Dựa theo camera giám sát, nó hiếm khi quay lại chỗ cũ. Nạn nhân mới rất có thể đang ở trong những toà nhà chưa kịp kiểm tra.
Vả lại, nó chưa hoàn toàn hồi phục, nên lần này khả năng lớn sẽ lại chọn... một người sống một mình.
"Nhanh tay lên." Bác sĩ Thẩm nhắc, giọng trầm thấp.
Mọi người gật đầu, không dám chậm trễ, lập tức tản ra lục soát những toà nhà còn lại.
...
Cùng lúc đó, Thời Dư vẫn đang theo nếp cũ sống lành mạnh: 8 giờ sáng dậy, 11 giờ đêm đi ngủ.
Livestream xong, cậu dọn dẹp phòng, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị chui vào chăn.
Điện thoại đặt trên đầu giường, đã chỉnh chế độ im lặng.
Vừa nhắm mắt được vài phút, giao diện ứng dụng vốn trống trơn bỗng... nhảy ra một cái thông báo đỏ chót:
—— Có người đang gấp gáp giao một kiện hàng tới.
Chính là lúc này, đã đúng 0 giờ khuya!
Ánh sáng trên màn hình trong đêm tối chập chờn lập loè, vừa lúc đèn báo đỏ trên điện thoại phát sáng báo có chuyển phát nhanh, chuẩn bị gọi vào. Chỉ là — còn chưa kịp rung hết một nhịp đã lập tức im bặt.
Là vì Thời Dư đã bật chế độ chặn số lạ, di động bên giao hàng bên kia chắc cũng chưa kịp phản ứng, lần đầu tiên đụng phải "tường thành" như vậy.
Cách lớp cửa sắt phòng khách, một thùng giấy khoảng 25cm lẳng lặng nằm đó, đặt ngay giữa tấm thảm đỏ, không biết là ai nửa đêm khuya khoắt mang tới để lại, dưới ánh đèn trắng hắt từ hành lang xuống, trông quái lạ hết sức.
Một phút sau, tin nhắn chuyển phát nhanh lại xuất hiện lần nữa — lần này quỷ dị vật đã phá vỡ được lệnh chặn của di động.
Ngay lúc tiếng đập cửa suýt nữa vang lên — dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
“Lão Vương, lẹ chân lên chút coi!”
“Ông già rồi đó, chân tay rệu rã cần luyện tập thêm đi.”
Tiếng hai ông chú tranh cãi vang vọng lên tận lầu 19, làm cho cái thứ đang chuẩn bị đập cửa cũng phải khựng lại.
Không có cách nào để vứt bỏ chuyển phát nhanh (cái thùng kia á) giống như bị ép phải rút lui. Trước khi rời đi, nó còn để lại dấu vết — trên mặt đất, ngay trước cửa nhà Thời Dư thùng giấy in hằn cái tên cửa hiệu thật sâu vào lớp thảm.
Sau khi Triệu Văn và Vương Sơn phân chia công việc kiểm tra, vừa đến tầng 15, họ lại cảm nhận được dụng cụ kiểm tra có dấu hiệu bất thường. Đoán rằng đây có thể là nơi xảy ra sự việc giống như lần trước với người bị hại.
Họ dừng lại, trao đổi ánh mắt, rồi im lặng gửi tin cho bác sĩ Thẩm. Sau đó, hai người cảnh giác tiếp tục lên tầng.
Đến tầng 19, ngay bên ngoài cửa chống trộm, họ nhận thấy tấm thảm đỏ lạ lẫm. Vương Sơn thở nhẹ, đi qua một cách cẩn thận.
Ngay khi mắt anh nhìn xuống mặt đất, thấy có một vật lạ rơi xuống thảm—là một con mắt.
Cùng lúc đó, cả Vương Sơn và Triệu Văn đều đoán rằng trong nhà có người bị hại, giống như vụ trung niên đàn ông trước đó.
“Chắc là vừa mới xong rồi.” Triệu Văn sắc mặt tái xanh.
“Nếu chúng ta lúc đó không báo tin cho bác sĩ Thẩm, chắc bây giờ đã muộn.” Vương Sơn vỗ vai anh.
“Đợi bác sĩ Thẩm đến xem đã.”
Có tung tích chưa?
Thẩm Ngôn vừa xuống lầu nhận được tin tức, chạy đến khi đã thấy hai người đang đứng trước cửa, vẻ mặt đầy áy náy.
“Vừa rồi cái chuyển phát nhanh kia đã xuất hiện ở đây?” Anh nhìn biển số nhà.
Triệu Văn gật đầu: “Chúng tôi lên trước một giây, cái quái vật chuyển phát nhanh đó vừa mới biến mất.”
“Bên trong có người...” Giọng anh trầm xuống.
Thẩm Ngôn nhìn anh, đáp: “Không có việc gì đâu.”
Ngay khi lên lầu, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Gia đình ở căn hộ 1903 này không giống những vụ trước—trong nhà vẫn còn sự sống.
Có người ở trong đó sao?!
Triệu Văn và Vương Sơn không ngờ rằng, sau khi nhận được “Không có cách nào vứt bỏ chuyển phát nhanh” vậy mà trong nhà lại có người còn sống.
Thẩm Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, nghĩ lại thì khoảng cách giữa nơi anh đứng và căn hộ này chỉ có vài mét, nên quái vật chuyển phát nhanh đó không muốn đối mặt trực tiếp với họ. Vì vậy, nó đã rút lui sau khi chọn được mục tiêu.
“Giờ phải làm sao, bác sĩ Thẩm?” Phó đội trưởng không có mặt, cả đội vẫn đang chờ đợi chỉ thị từ Thẩm Ngôn.
Anh khẽ hạ mắt: “Gõ cửa thử xem.”
Vương Sơn: “Để tôi đi.”
“Không, tôi khỏe hơn, để tôi làm.”
Thời Dư khóa chặt cửa phòng, kéo rèm che ánh sáng, chuẩn bị một giấc mơ đẹp, bỗng dưng lờ mờ nghe như có người gõ cửa?
Ảo giác thôi nhỉ?
Giữa đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh mà gõ cửa chứ.
Cậu trợn mắt vô thần nhìn trần nhà một giây, rồi dứt khoát xoay người đưa lưng ra phía cửa, trùm kín chăn, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích.
Dù là ảo giác hay không, giữa nửa đêm trong thế giới quỷ dị này, mở cửa ra chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Không nghĩ nữa, ngủ cái đã.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa dai dẳng suốt mười phút, vẫn không có ai đáp lại.
Vương Sơn đứng ngoài chờ đến tê hết cả chân. Nếu không phải tin chắc bác sĩ Thẩm không thể nhầm, bọn họ đã nghĩ người trong phòng chắc bị sự cố gì rồi.
"Cậu ta ngủ say dữ vậy trời?"
"Đúng là thần ngủ thời đại mới!"
Bác sĩ Thẩm cũng không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ: Có lẽ vì ngủ quá say, nên người trong phòng mới không bị đám chuyển phát nhanh quỷ dị dụ dỗ.
"Thôi, không mở cửa thì cứ chờ đi."
Dù sao, đám chuyển phát nhanh bị nguyền rủa ấy một khi đã chọn trúng ai, thì nhất định sẽ còn mò tới nữa.
...
Sáng hôm sau, vừa ló rạng, Thời Dư đã bị ánh nắng xuyên qua rèm đập thẳng vào mặt tỉnh giấc.
Hửm?
Mấy giờ rồi?
Cậu cuộn chăn lăn lộn thêm mấy vòng, đang định tiếp tục ngủ nướng, thì chợt nghe tiếng "thịch thịch thịch" vang lên, gõ cửa inh ỏi.
Tiếng gõ lần này vang rền cả phòng khách.
Thời Dư nhíu mày, cứ tưởng là mấy người bên bất động sản tới làm phiền, nhưng bị gõ mãi không chịu yên thì cũng hết chịu nổi, đành lồm cồm bò dậy, tiện tay khoác đại cái hoodie rồi lết ra cửa hỏi:
"Ai vậy?"
Giọng nói lười nhác xuyên qua lớp cửa chống trộm, khiến nhóm Vương Sơn bên ngoài suýt chút nữa bật khóc vì vui mừng.
Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi!
Bọn họ mà đợi thêm nữa chắc chuẩn bị phá cửa luôn cho rồi.
"Bác sĩ Thẩm?"
Vương Sơn nhìn sang bác sĩ Thẩm bên cạnh.
Bác sĩ Thẩm bước tới, đứng ngay trước mắt mèo trên cửa.
"Chào cậu, cậu là Thời tiên sinh đúng không?"
"Chúng tôi có việc tìm cậu, cậu có thể mở cửa nói chuyện không?"
Trong lúc đợi người bên trong tỉnh dậy, bác sĩ Thẩm đã kịp tra cứu hồ sơ của Thời Dư thông qua Hiệp hội Hàn Sở Dập.
Thời Dư, nam, 21 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống một mình trong căn hộ này do gia đình để lại. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm streamer mạng cho tới giờ.
Hồ sơ chỉ có một tấm ảnh cũ mèm, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ. Bác sĩ Thẩm nhíu mày, thầm nghĩ chắc Hàn Sở Dập cố tình gửi ảnh mờ.
Vốn hôm qua còn cãi nhau với Tang Hoài Ngọc làm bác sĩ Thẩm hơi bực mình. Nhưng công việc là công việc, không phải chuyện cãi vã trẻ con.
Bác sĩ Thẩm vừa định nhắn tin yêu cầu ảnh rõ hơn, thì bên trong đã có động tĩnh.
Anh thu lại điện thoại, chăm chú nhìn qua mắt mèo.
Sáng sớm bị đánh thức, Thời Dư còn ngáo ngơ, vừa nhìn thấy người ngoài cửa đã muốn chửi thề.
Cái quỷ gì vậy?
Không phải bất động sản?
Qua mắt mèo nhìn ra, chỉ thấy một thanh niên mặc áo khoác trắng, khí chất nhã nhặn, gương mặt ưu tú mà hơi lạnh lùng.
Phía sau còn lố nhố mấy người, nhưng vừa nghe anh ta nói chuyện, bọn họ lập tức im lặng.
Thời Dư: …
Ai cũng biết, trong tiểu thuyết vạn nhân mê, nhân vật đẹp trai vậy chắc chắn không phải vai quần chúng. Người này còn đẹp tới mức ngời ngời, lạnh lùng như hoa băng trên đỉnh núi.
Thời Dư lén liếc thêm mấy cái, đầu óc mơ màng mới mơ hồ nhận ra người này giống y như nhân vật trong truyện...
Nhưng mà, tới tìm cậu làm gì chứ?
Cậu do dự, không đáp ngay.
Bác sĩ Thẩm cũng hiểu cảm giác cảnh giác của người trong nhà, liền lấy giấy chứng nhận ra.
"Tôi tên Thẩm Ngôn, bác sĩ thuộc Bệnh viện số 5 thị trấn. Cậu có thể xem giấy tờ."
Thẩm Ngôn?
Chuẩn rồi, đúng là nam phụ số hai trong truyện!
Thời Dư: … Đợi đã, sao tự dưng mình lại dính vào đại sự gì thế này?!