"Đại ca, ta nhớ lần trước Vương Lão Tứ vô tình khoe với ta, thôn của hắn ta có hai hài tử được Tiên nhân chọn!" Lúc này tiểu đệ ở bên cạnh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức nhắc nhở.

"Còn có chuyện này!"

Sắc mặt của tráng hán khôi ngô ngưng trọng.

Khó trách người trong thôn này lại có khí thế như vậy, hóa ra là có Tiên nhân.

Hơn nữa còn là hai người.

Phải biết rằng Tiên nhân đều không dễ chọc, cho dù sòng bạc của bọn họ ở trong trấn có địa vị thế nào thì còn có nha môn bảo vệ, nhưng đối mặt với Tiên nhân thì quả rắm bọn họ cũng không dám thả.

"Ha ha, chuyện này xem như Hồ Hán ta bán chút mặt mũi, bạc mà Vương Lão Tứ nợ sòng bạc của chúng ta không cần trả lại, coi như kết giao bằng hữu với thôn trưởng!"

Tráng hán khôi ngô cười sảng khoái, cứ như là chuyện không vui vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.

"Không! Phải trả, chúng ta sẽ trả lại, nếu không thì người khác sẽ cho rằng Ca Lạp thôn chúng ta lấy thế hiếp người!"

Bộ Phàm đương nhiên nghe thấy đối thoại của Hồ Hán và tiểu đệ, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, có thể đem chuyện này giải quyết xong là được.

Vương Lão Tứ vừa nghe không cần trả bạc thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó nghe thấy lời của Bộ Phàm thì sắc mặt thoáng cái đã suy sụp.

Tiểu thôn trưởng này không phải là lừa hắn ta đấy chứ?

"Nói đi, Vương Lão Tứ nợ các ngươi bao nhiêu bạc!"

Bộ Phàm cũng không biết Vương Lão Tứ nghĩ cái gì, nhìn về phía Hồ Hán nói.

"Thôn trưởng làm việc quang minh lỗi lạc, Hồ Hán ta bội phục!" Hồ Hán ôm quyền nói.

"Bớt nói những lời vô dụng kia đi, nói đi, Vương Lão Tứ rốt cuộc mượn sòng bạc các ngươi bao nhiêu bạc?" Bộ Phàm không chút khách khí nói.

"Được, thôn trưởng đúng là người quyết đoán, Vương Lão Tứ mượn sòng bạc của chúng ta ba mươi lượng, không biết thôn trưởng định hôm nay trả hay là chờ ngày khác trả?"

Hồ Hán không vì lời của Bộ Phàm mà tức giận, hắn ta lăn lộn ở sòng bạc nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một cái phần ngoan độc cũng vô dụng, có đôi khi còn cần phải biết linh hoạt.

Dân làng xung quanh nghe thấy ba mươi lượng thì không khỏi hít sâu một hơi, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới Vương Lão Tứ lại dám mượn nhiều bạc như vậy.

Ánh mắt Bộ Phàm lạnh lùng nhìn về phía Vương Lão Tứ: "Trong nhà ngươi bây giờ còn bao nhiêu bạc?"

"Không có, một đồng bạc cắc cũng không có!" Vương Lão Tứ lắc đầu nói.

"Thôn trưởng, trong nhà còn có hai lượng, ta lấy cho ngài!"

Lúc này tức phụ của Vương Lão Tứ sớm đã lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy đi vào trong phòng.

Vương Lão Tứ hận không thể ngăn tức phụ lấy tiền ra, nhưng xung quanh nhiều ánh mắt nhìn như vậy, trong lòng hắn ta thầm mắng một tiếng.

Bà nương ngu xuẩn này.

Xem tối nay hắn ta giáo huấn như thế nào.

Bởi vì nhà Vương Lão Tứ không lấy được nhiều bạc như vậy, dân làng xung quanh nhao nhao về nhà, đem tiền tích cóp trong nhà lấy ra cho nhà Vương Lão Tứ mượn trước.

Nhất là Lý Nhị gia cho mượn nhiều nhất, một nửa bạc cũng do Lý Nhị gia bỏ ra.

"Hồ Hán ta tin tưởng các ngươi, giấy nợ này trả lại cho thôn trưởng."

Hồ Hán ném một túi bạc cho thủ hạ bên cạnh, cũng không nói nhảm giao giấy nợ kia cho Bộ Phàm.

"Sau này nếu Vương Lão Tứ lại đi sòng bạc nhà ngươi nữa, vậy thì cứ trực tiếp chặt đứt chân đưa về là được!" Bộ Phàm nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp xé đi.

"Được, nghe theo thôn trưởng!"

Hồ Hán lầm bầm dưới đáy lòng.

Đừng nói là Vương Lão Tứ, về sau chỉ cần là một người trong thôn này thì tuyệt đối không cho vào.

Đợi Hồ Hán mang theo đám thủ hạ rời đi.

【Hoàn thành nhiệm vụ người phụ nữ đáng thương. 】

【Phần thưởng nhiệm vụ: 40.000 điểm kinh nghiệm x2】

【Bởi vì ngươi đã bảo vệ thôn dân trong làng, phần thưởng: 50.000 điểm kinh nghiệm x2. 】

【Thiên Ma Sách thăng cấp. 】

【Đại Lực Kim Cương Chưởng thăng cấp. 】

【Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp. 】

...

Ngay lúc này Bộ Phàm cũng không có tâm tư chú ý những thứ này.

"A!"

Hắn nâng một cước lên đạp ngã Vương Lão Tứ xuống đất.

"Hay cho Vương Lão Tứ nhà ngươi, chẳng những đi sòng bạc đánh thua bạc, còn dám bán tức phụ cho sòng bạc, làm con nợ cờ bạc, ngươi muốn hưu vợ, có thể nói một tiếng trong thôn có rất nhiều hán tử không cưới được vợ!"

Dân làng xung quanh thấy Bộ Phàm như thế thì giật nảy mình.

Phải biết rằng Bộ Phàm từ trước đến nay luôn hòa thuận với mọi người, đối với trưởng bối lại càng tôn trọng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bộ Phàm tức giận đến như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện mà Vương Lão Tứ làm, trong lòng bọn họ cũng đồng thời xuất hiện một ý nghĩ.

Nên làm thế!

Nên đá chết vương bát đản này.

"Lời này của thôn trưởng nói có đạo lý, Vương Lão Tứ, nếu ngươi không muốn tức phụ nữa thì cứ nói với Tống Lại Tử ta, Tống Lại Tử ta còn đang lo không có tức phụ làm ấm giường."

"Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đối xử với Nhị Cẩu như con trai ruột của mình!"

Tống Lại Tử đứng bên cạnh cười vui vẻ nói.

"Cút mẹ nhà ngươi!"

Vương Lão Tứ che ngực đau đớn, mắng to một tiếng.

"Xem ra một cước vừa rồi hơi nhẹ, còn có sức lực mắng người?"

Bộ Phàm vừa nhấc chân lên lại khiến Vương Lão Tứ trên mặt đất sợ tới mức vội vàng di chuyển về phía sau.

"Đừng mà thôn trưởng, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa, lần sau nếu ta dám đến sòng bạc, ta sẽ không được chết tử tế!"

Vương Lão Tứ biết mình đuối lý, vội vàng thề với trời.

"Ngươi còn muốn có lần sau?" Bộ Phàm nhíu mày.

"Không có lần sau! Không có lần sau! " Trong lòng Vương Lão Tứ lộp bộp, vội vàng lắc đầu.

"Vậy bạc nợ hương thân đâu?" Bộ Phàm lại hỏi.

"Hương thân yên tâm, bạc thiếu của hương thân, Vương Lão Tứ ta sẽ nhanh chóng trả lại!" Vương lão Tứ nhìn về phía thôn dân xung quanh cam đoan nói.

"Ngươi chẳng những phải trả, còn phải trả lại lãi cho hương thân! !" Giọng điệu của Bộ Phàm lạnh lùng nói.

"Cái gì? Có lãi! "Vương Lão Tứ trợn tròn mắt.

"Vậy ngươi không muốn trả sao?" Ánh mắt Bộ Phàm lạnh lùng.

"Không, không phải vậy! Ta sẽ trả, ta sẽ trả lại!"

Vương lão Tứ vội vàng lắc đầu, ánh mắt tiểu thôn trưởng này cũng quá dọa người rồi, cứ như có thể giết người vậy.

Dân làng xung quanh nhìn nhau.

Thật ra đối với việc có muốn lấy lãi hay không bọn họ cũng không để ý lắm, có thể trả lại bạc là được rồi.

Lý Nhị vốn muốn nói lãi suất thì không cần.

Nhưng nghĩ đến cách làm của Bộ Phàm nhất định là muốn dạy cho Vương Lão Tứ một bài học, hắn ta cũng không có nói gì.

"Nương, người muốn đi đâu vậy?"

Nhưng vào lúc này lại truyền đến thanh âm của Nhị Cẩu.

Dân làng tìm kiếm rồi nhìn thấy thằng bé.

Ngay lúc này hai tay tức phụ của Vương Lão Tứ ôm một bọc đồ đi ra.

"Tức phụ, bà lấy bọc đồ là muốn làm cái gì?"

Vương Lão Tứ thấy thế thì vội vàng chạy đến trước mặt tức phụ.

"Ngươi tránh ra cho ta!"

Tức phụ Vương Lão Tứ hất tay Vương Lão Tứ, trực tiếp đi tới trước mặt Bộ Phàm.

"Thôn trưởng, ta muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, Nhị Cẩu đành nhờ ngài chăm sóc!"

Hốc mắt tức phụ Vương lão Tứ ửng đỏ, Bộ Phàm thở dài: "Ngươi yên tâm đi, Nhị Cẩu là học trò của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

"Không được! Bà quay lại đây, bà đi rồi thì ai giặt giũ và nấu cơm cho ta và Nhị Cẩu!"

Vương Lão Tứ không đồng ý, còn muốn ngăn cản tức phụ của mình, nhưng lại bị Bộ Phàm chắn trước người.

"Đa tạ thôn trưởng!"

Tức phụ của Vương Lão Tứ không để ý tới Vương Lão Tứ, nàng ta lau nước mắt, thi lễ với Bộ Phàm rồi đi ra ngoài thôn.

"Thôn trưởng, vì sao ngài lại để nàng ta rời đi chứ?" Vương Lão Tứ tức giận.

"Không để cho nàng ta đi? Chẳng lẽ còn muốn để nàng ta bị ngươi bán lại lần nữa sao?" Bộ Phàm không chút khách khí nói.

"Không phải là do ta đánh cược đến đỏ mắt sao?"

Vương Lão Tứ bị nghẹn họng.

"Tẩu tử, tẩu đừng quá đau lòng, nếu không tẩu suy nghĩ đến Tống Lại Tử ta chút đi. Mặc dù Tống Lại Tử ta nghèo khó một chút nhưng khẳng định không làm ra chuyện bán tức phụ!" Tống Lại Tử hô to một tiếng.

Bộ Phàm: "..."

Hóa ra Tống Lại Tử còn nhớ thương nàng dâu nhà người khác.

Đây chẳng lẽ chính là hạn hán mà chết, đuối nước cũng chết?

Nhưng mà Tống Lại Tử lần này tới đây cũng không phải là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.

Vừa rồi Tống Lại Tử cầm hai cái rìu lớn xông tới, áp trận cho bọn họ.

"Đó là tức phụ của ta!"

Vương Lão Tứ trừng mắt nhìn Tống Lại Tử.

"Dù sao ngươi cũng không cần tức phụ, còn không cho phép người khác cần à!"

Tống Lại Tử nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, dù sao hắn ta cũng quen không có mặt mũi rồi.

Lời này nói ra dân làng xung quanh cũng không nhịn được mà gật đầu.

Mặc dù bọn họ cảm thấy như vậy có chút vô đạo đức, nhưng Tống Lại Tử nói cũng không phải không đạo lý. Ngươi cũng không cần tức phụ, chẳng lẽ còn không cho phép người khác cần sao.

Nhất là ánh mắt những phụ nhân nhìn Vương Lão Tứ kia tràn đầy khinh bỉ và xem thường. Trong lòng tự nhủ sau này để phu quân nhà mình cách Vương Lão Tứ này xa một chút, đỡ bị Vương Lão Tứ dạy hư mất.

Mà suy nghĩ của những tên hán tử cũng rất đơn giản.

Sau này phải yêu thương tức phụ nhà mình hơn một chút, đừng để cho Tống Lại Tử bắt cóc mất.

Bộ Phàm cũng không biết bởi vì Tống Lại Tử làm loạn đến mức này, khiến cho hán tử trong thôn bỗng nhiên càng thêm đau lòng với tức phụ nhà mình.

"Vương Lão Tứ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ suy nghĩ kỹ lại một chút, chờ khi nào suy nghĩ rõ ràng rồi lại đi đón tức phụ trở về!"

"Biết rồi!"

Vương Lão Tứ cũng không để việc này trong lòng.

Dù sao nhà mẹ đẻ vợ không có khả năng nuôi một đứa con gái ngoại giá cả đời, qua vài ngày nữa, hơn mười ngày sẽ bị nhạc gia của hắn ta đưa về.

Bộ Phàm hơi nhíu mày.

Đối với thái độ của Vương Lão Tứ hắn cũng có thể đoán ra vài phần, xem ra nếu không cho chút giáo huấn thì Vương Lão Tứ sẽ không biết sai.

Sau đó dân làng tản đi hết, Bộ Phàm và Nhị Cẩu trở về tư thục.

"Đa tạ tiên sinh đã cứu nương của con!"

Nhị Cẩu hiểu rõ nếu không phải tiên sinh kịp thời chạy tới, chỉ sợ nương của nó sẽ bị đám người xấu kia mang đi.

"Không cần đa tạ, Đó là những việc ta nên làm!"

Bộ Phàm vỗ bả vai Nhị Cẩu: "Đối với chuyện của cha ngươi, ngươi đừng để trong lòng, cứ tin tưởng sau này hắn sẽ thay đổi!"

"Ông ấy có thực sự thay đổi không?" Nhị Cẩu cúi đầu, có chút mất mát nói.

"Có, ngươi không tin lời tiên sinh nói sao?" Bộ Phàm cười nói.

"Không, ta tin tiên sinh!"

Nhị Cẩu gật đầu, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.

...

Đêm khuya vắng vẻ.

Một bóng người chân đạp hư không, chậm rãi đáp xuống vào trong viện của Vương Lão Tứ, bên người còn có một tiểu bạch lư, trên lưng tiểu bạch lư kia còn có một đứa bé gái đáng yêu.

"Ta nói các ngươi không ngủ đi, đi theo làm cái gì chứ?" Bộ Phàm không nói gì.

"Ca ca, lần trước ngươi đã hỏi rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, mau tiến vào vấn đề chính đi!" Hỏa Kỳ Lân có chút kích động.

"Đói!" Tiểu bạch lư hí một tiếng.

"Tiểu Bạch nói nó cũng giống như vậy!" Hỏa Kỳ Lân bổ sung.

Bộ Phàm: "?"

Tại sao lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được đây?

Tiến vào phòng Vương Lão Tứ.

Đi tới trước giường, nhìn Vương Lão Tứ đang ngủ say, Hỏa Kỳ Lân vội vàng nói: "Ca ca, có phải ngươi lại muốn dùng chiêu thần thông lần trước dùng với Chu bà tử không?"

"Không khác lắm!"

Khóe miệng Bộ Phàm nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Một tay bóp huyệt, ngón tay di động một chút, nhất thời một luồng ánh sáng dừng ở trước trán Vương Lão Tứ.

...

Vương Lão Tứ mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ hắn biến thành tức phụ Lưu Thủy Tú của hắn ta, nhìn thấy bản thân cả ngày đều uống đến say khất mới trở về, sau đó giơ nắm đấm chân lên chào hỏi trên người hắn ta.

Cảm nhận được đau đớn thấu xương kia, Vương Lão Tứ hận không thể liều mạng với bản thân trong mơ.

Nhưng sức lực của hắn có lớn hơn nữa, cũng không bằng một hán tử.

Vừa phản kháng được một chút thì bản thân trong mơ giơ nắm đấm lên hung hăng đập tới.

"Đừng mà! !"

Cả người Vương Lão Tứ kinh hoàng ngồi dậy.

Nhìn vào ngôi nhà quen thuộc, ánh sáng mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa sổ.

"May mắn chỉ là mơ!"

Vương Lão Tứ lấy tay lau mồ hôi lạnh, thở dài một hơi, khóe mắt theo bản năng liếc xuống nhìn trước ngực, hai thứ như thỏ trắng kia dường như cứ muốn nhảy từ trong áo ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play