Chuyện này cũng không có khả năng a, với thân thủ và tính tình của tiểu thôn cô này, nàng có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
"Đừng nói nữa, ta đến đây để cứu người." Lạc Khê thở dài, thấy trên bàn có để bánh ngọt, vội vươn tay bốc một cái nhét vào miệng.
Bụng đói cả ngày nay, cuối cùng cũng có chút đồ ăn lót dạ.
"Cứu người?" Nam Cung Mạch không hiểu, tiểu thôn cô này chạy đến thanh lâu cứu người nào chứ?
"Cô nương hôm đó đến báo tin bảo các ngươi trốn đi, còn nhớ không?" Lạc Khê nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nói.
"Nàng à? Nhớ chứ." Chuyện mới qua có mấy ngày, Nam Cung Mạch đương nhiên là nhớ kỹ.
"Nàng bị mẹ nàng lừa đến đây, bán vào nơi này, ta chính là đến cứu nàng." Lạc Khê vừa nói, vừa tiện tay cầm thêm một miếng bánh ngọt nữa.
Thanh lâu này làm chuyện thật vô nhân đạo, nhưng đồ ăn lại ngon thật đấy.
"Thì ra là vậy, có cần trợ giúp không?" Nam Cung Mạch nhíu mày.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play