"Ha ha, ngươi cảm thấy trên mặt ta có viết hai chữ ‘dễ lừa’ sao?" Lạc Khê cười lạnh một tiếng.
"Thật mà, hảo hán, nữ hiệp, cầu ngươi, cho ta thuốc giải đi." Độc trong người tên đầu lĩnh thổ phỉ, theo những động tác vừa rồi của hắn, đã phát tác càng thêm dữ dội.
Đau đến nỗi cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo, gân xanh nổi lên.
"Nữ hiệp tha mạng, van cầu ngươi thả chúng ta một lần đi, chúng ta sẽ không tiếp tục cản đường cướp bóc nữa." Những tên thổ phỉ khác thấy vậy cũng nhao nhao quỳ xuống cầu xin tha thứ, khóc lóc kể lể hoàn cảnh trên có già dưới có trẻ, cầu Lạc Khê tha cho bọn hắn lần này.
Phong Trí lấy đao làm gậy chống, từ từ đi tới phía trước đoàn xe, nhìn Lạc Khê đang đứng giữa đám thổ phỉ giống như một tiểu ác ma, không khỏi bật cười.
Mặc dù lúc Lạc cô nương giày vò hắn khiến hắn đau đầu, nhưng nhìn nàng giày vò người khác, một chữ thôi, thoải mái a!
Chỉ là Phong Trí nhìn bộ dạng không sợ trời không sợ đất này của Lạc Khê, chợt nhớ tới lời dặn dò của Thế Tử Gia nhà bọn hắn đối với mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT