Trần Mặc tửu lượng không kém, nhưng vừa lên men rượu đã bắt đầu đỏ mặt. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, cậu dựa người vào lưng ghế, nâng ly rượu về phía Tịch Tư Yến, khẽ cười:
“Tịch tổng, cậu trước, tôi kính.”
Dứt lời, cậu ngửa đầu uống cạn một hơi.
Uống xong, cậu nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt hắn, nhướng mày:
“Tịch tổng không uống sao?”
“Cậu say rồi.” Hắn bình tĩnh đáp, không mang lấy chút gợn sóng.
Giả vờ giả vịt.
Trần Mặc âm thầm chửi thề trong bụng hai câu.
Chắc hắn chướng mắt cái bộ dạng giờ đây thuận buồm xuôi gió của cậu, ra vẻ ta đây. Lại nghĩ đến khi hạng mục vừa mới khởi động, ánh mắt nghi ngờ của Dương Thư Nhạc — cái khánh công này, cậu vui được chưa đầy phân nửa.
Rượu cồn quấy phá, cậu chống tay lên mặt bàn đứng dậy.
Một tay đặt lên vai Tịch Tư Yến, tay còn lại nâng ly rượu đưa tới bên môi hắn, khẽ thấp giọng:
“Lớp trưởng, lâu rồi không gặp, thật sự không uống à? Hay là muốn để nguyên đám người ở đây đều biết… chúng ta từ lâu đã quen nhau?”
Trần Mặc đã không còn nhớ rõ cuối cùng ly rượu đó có được hắn nhận lấy hay không. Chỉ còn vương lại ấn tượng về ánh mắt đảo qua, xuyên qua chiếc ly pha lê trong suốt khúc xạ ánh đèn, lạnh nhạt như sương, phảng phất có chút xa cách.
Hôm sau tỉnh lại sau cơn say, Trần Mặc thấy mình nằm trong căn hộ riêng bên ngoài.
Mở mắt ra, đập vào mặt là bản mặt to tổ bố của Cẩu Ích Dương.
“Sao cậu lại ở đây?” Trần Mặc giọng khàn hỏi.
Cẩu Ích Dương tức đến muốn nghẹn:
“Cậu uống đến lú lẫn rồi à?! Đã bảo kiêng rượu kiêng rượu, sớm muộn gì có ngày cậu chết dí vì cái tính này thôi!” Sau đó lại chủ động hỏi:
“Tịch Tư Yến khi nào về nước thế?”
Trần Mặc nhướng mày, có chút khó hiểu, “Hỏi tôi làm gì? Không phải cậu nói hồi cấp ba hai người còn thân lắm sao?”
Cẩu Ích Dương vừa rót nước cho cậu, vừa lắc đầu:
“Cắt đứt từ lâu rồi. Hắn ra nước ngoài rồi gần như không liên lạc gì với ai trong nước nữa. Nói là hồi đi học thì còn gọi được vài câu, nhưng cậu biết mà, người lớn lên rồi thì khác. Khoảng cách cũng theo đó mà xa dần. Cái vòng giao du của hắn… tôi không chen vào nổi.”
Trần Mặc cầm lấy ly nước, uống một ngụm.
Cẩu Ích Dương bỗng chuyển giọng, hạ thấp âm lượng đầy tám chuyện:
“Nhưng mà tôi có nghe được một phiên bản khác... hình như là trong nhà hắn có chút ý kiến với tính hướng của hắn, nên hắn mới tự mình cắt đứt liên hệ với người trong nước.”
Trần Mặc chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Hai năm đó, Dương Thư Nhạc vẫn hay buồn bã vì không thể liên lạc được với Tịch Tư Yến.
Quả là một đôi uyên ương khổ mệnh.
Cậu khẽ cười lạnh, buông ly nước xuống, “Cảm ơn tối qua cậu vất vả đến đón tôi.”
Cẩu Ích Dương nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh, “Tôi nào có đón cậu đâu, là Tịch Tư Yến đưa cậu về.”
Trần Mặc giật mình quay phắt đầu lại.
Cẩu Ích Dương liếc sắc mặt cậu, khẽ hừ:
“Thật không nhớ gì à?”
“...Tôi nên nhớ gì chứ?”
Cẩu Ích Dương nhịn cười giải thích:
“Đại khái là tôi nhận được cuộc gọi thất kinh của hắn, vội vàng chạy tới, vừa tới nơi đã thấy áo khoác của cậu rơi giữa sảnh tầng dưới khu nhà, còn cậu thì hai tay ôm cổ Tịch Tư Yến, đang giở trò lưu manh với hắn đó.” Nói xong không quên nghiêm mặt dạy dỗ:
“Cậu cũng biết cậu say rượu là thế nào rồi đấy. Bình thường áp lực đè nặng, hễ uống say là y như biến thành người khác. Cậu không sợ à?!”
Đầu Trần Mặc đau như búa bổ, sắc mặt trắng nhợt, giọng trầm thấp:
“Chưa hết đâu.”
Cậu kể lại chuyện đêm qua mình cưỡng ép người ta uống rượu.
Cẩu Ích Dương nghe xong làm mặt "hết thuốc cứu", “Cậu nói xem cậu rảnh quá hay gì mà đi chọc hắn? Bảo sao tôi thấy sắc mặt hắn khó coi thế cơ chứ.”
Rượu phẩm của Trần Mặc vốn không ra sao, chính cậu cũng biết rõ. Vì vậy trong các buổi xã giao, cậu luôn kiểm soát lượng rượu rất nghiêm ngặt — nhưng lần này lại vượt ranh giới rồi.