“Đi thôi.” Trần Mặc ném cho Cẩu Ích Dương một cái khăn tắm khác, “Lần sau nước sạch rồi hãy đến.”
Cẩu Ích Dương thật sự bội phục cậu sát đất.
Y nhỏ giọng lầm bầm bên tai cậu: “Đậu má! Lần đầu tiên trong đời bị trần trụi trước mặt nhiều người như vậy, tao thấy mình ô uế rồi.”
Trần Mặc cúi đầu liếc xuống dưới người y, “Trần trụi?”
“Chuyện thế này mà không vi phạm thuần phong mỹ tục là tốt lắm rồi, đại ca à!”
Trần Mặc bật cười, không buồn nói tiếp.
Chuyện hôm nay, dù có để lại tiếng vang gì hay không, bản thân cậu vốn chẳng hề bận tâm. Nhưng Cẩu Ích Dương ở đây, là cậu vô tình kéo y vào cùng một vũng nước đục.
Cậu quay người, dẫn theo y đi về phía cổng lớn. Vừa mới chen được một đoạn trong đám đông, đã thấy gương mặt bị đánh đến mất thể diện của Kỳ Lật quay phắt sang, gào lên: “Cẩu Ích Dương! Mày có ý gì?!”
Cẩu Ích Dương sững người, bật cười mỉa mai.
“Kỳ Lật, mày có thể đừng để thực nghiệm ban tụi tao mất mặt được không? Mày vừa nói hôm nay mời bao nhiêu bạn học tới, không biết còn tưởng đâu cả cái ban tụi tao đều là hạng người như mày.”
Kỳ Lật tức đến phát điên, giọng the thé: “Tao là hạng người gì?!”
“Lắm mồm, suốt ngày nhảy nhót như gà mái mắc dịch, nói chuyện dơ bẩn đến độ tao cũng thấy ngứa tai. Còn muốn tao nghe tiếp à?”
Trần Mặc khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.
Về khả năng chiến đấu bằng mồm của Cẩu Ích Dương, Trần Mặc chưa từng nghi ngờ. Có mấy lần giáo viên cũng suýt phải đầu hàng trước khẩu chiến của y trong lớp học.
Kỳ Lật thở phì phò, hắn rõ ràng nghĩ rằng mình đang ra mặt vì Dương Thư Nhạc, vậy mà giờ phút này lại trông như tên đầu sỏ gây chuyện. Hắn nhìn về phía Dương Thư Nhạc, nhưng chỉ thấy đối phương cụp mắt, né tránh ánh nhìn.
Hắn không thể để mọi chuyện kết thúc thế này. Nếu không, sau này hắn làm sao còn dám ngẩng đầu trong trường?
Cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng: “Cẩu Ích Dương, mày họ Cẩu, tao cũng không biết mày từ khi nào thật sự biến thành con chó bên cạnh Trần Mặc, chuyên đi cắn người—A!”
Mọi người chỉ kịp thấy một bóng người loáng qua.
Ngay sau đó, một cú đá trần chân của Trần Mặc nhắm thẳng vào xương cẳng chân Kỳ Lật, phát ra một tiếng rắc khô khốc khiến sống lưng người nghe cũng lạnh buốt. Kỳ Lật rú lên, âm thanh nghẹn trong cổ họng, tóc tai bị Trần Mặc túm lấy, kéo mạnh đập đầu vào khung cửa bên cạnh, vang lên một tiếng phịch chát chúa.
Kỳ Lật rên rỉ, trượt dọc theo khung cửa mà ngã xuống.
Trần Mặc đứng thẳng, tốt bụng nhắc nhở: “Yên tâm, không chết được đâu. Tao chỉ cảm thấy, đến nhà người ta làm khách, ít nhất cũng phải có chút lễ phép. Tao tốt bụng dạy mày một bài học. Nhớ kỹ cái đau hôm nay đi, lần sau mà tao còn nghe thấy mày nói thêm một câu, tao sẽ bảo 120 đưa mày về tận nhà.”
Nói xong, Trần Mặc liếc qua Dương Thư Nhạc đang đứng bên cạnh.
Giao ánh mắt trong khoảnh khắc ấy, cậu bắt gặp một tia sợ hãi thật sự trong đôi mắt đang trợn lớn kia, liền quay đầu nhìn về phía Dương Chích.
Hai người bọn họ mặt đối mặt.
Dương Chích hồi tưởng lại hình ảnh cậu vừa ra tay — quyết đoán, không hề do dự, lời định nói liền biến thành: “Cậu ra tay quá mạnh.”
“Không phiền đại ca lo lắng.”
Trần Mặc còn đang cầm tập giấy vừa tiện tay rút ra, giờ đang dùng nó lau ngón tay mình, như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.
Thái dương Dương Chích giật giật.
Trần gia nuôi ra một đứa Trần Mặc tính tình cục súc lại độc miệng, đúng thật là tự chuốc lấy khổ.
Hắn đang định mở miệng thì đột nhiên thấy ánh mắt Trần Mặc chuyển hướng sang phía bên cạnh.
“Lớp trưởng.”
Trần Mặc nhếch môi, nụ cười không chạm đáy mắt: “Tôi nghĩ cậu chắc cũng không có hứng thú nghe chuyện xấu trong nhà người khác đâu, nhỉ?”
Lời này chẳng khác nào trực tiếp đuổi khách.
Dương Chích sắc mặt lập tức đông cứng: “Trần Mặc…”
“Không sao.” Tịch Tư Yến cắt lời hắn, ánh mắt dừng lại nơi Trần Mặc, khóe môi cong lên một chút trông rất ôn hòa, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường, “Chuyện hôm nay không xảy ra trong khuôn viên trường, tôi sẽ không lấy lý do đánh nhau gây rối để báo lên chủ nhiệm lớp. Nhưng Trần Mặc, nếu đối phương chủ động tố cáo với trường, tôi sẽ báo lại sự thật mà mình thấy. Cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Đương nhiên, đó là trách nhiệm của lớp trưởng mà.”
Tịch Tư Yến đưa tập tài liệu trong tay cho Dương Chích, mỉm cười: “Đại ca, cái này giao cho Thư Nhạc, bảo cậu ấy nộp lại trường vào thứ hai. Tôi có hẹn thi đấu, đi trước nhé.”
“Thi đấu gì cơ?” Dương Chích giữ hắn lại, “Ở lại ăn cơm rồi đi.”
Hắn chỉ khẽ lắc đầu: “Lần sau nhất định.”
Trần Mặc nhìn hắn xoay người vẫy tay gọi vài người cùng đi ra ngoài.
Có nam sinh hỏi: “Yến ca, cái sân kia em thật sự có thể vào hả?”
“Ừ.”
“Đệch, hôm nay nhất định phải đánh cho hai thằng chó đó rụng sạch giáp!”