Hiện tại, Haizaki cảm thấy mình thật sự bị dính vận đen.

Sắc mặt của Haizaki trông đáng sợ đến mức Matsubara không dám phản bác, chỉ rụt rè mở miệng: "Ờ… Haizaki-kun, cậu có thể chừa lại cho tôi một chút…"

Không có Toraki ở đây, Haizaki cũng chẳng buồn giả vờ giữ quan hệ bạn học thân thiện với cậu ta: "Vốn dĩ là của tôi mà."

"Nhưng mà…"

Haizaki chẳng thèm nghe tiếp, cắn một miếng bánh crepe, hơi nguội rồi, có chút ảnh hưởng đến mùi vị. Nghĩ vậy, Haizaki ngấu nghiến ăn hết miếng bánh.

Matsubara: QAQ

Mặc dù có chút giận với hành vi của Haizaki, nhưng Toraki cũng hiểu rõ tính cách cậu ta: ngoài miệng thì lạnh nhạt nhưng trong lòng lại khác, vô cùng gượng gạo.

"Muku à~" Một giọng nói giả tạo vang lên từ xa, Toraki chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là ai: "Aso-kun, chào buổi sáng."

Aso là ủy viên thể thao, cao to vạm vỡ, nhưng lại có một trái tim thiếu nữ.

"Này Aso, mới sáng sớm cậu không thể bình thường chút sao! Tôi nổi hết da gà rồi đây này." Người bên cạnh rùng mình vì khó chịu: "Chỉ có Toraki-kun là có thể chịu đựng mà không đập cậu thôi."

Aso lườm cậu ta một cái: "Nakata-kun, tôi đang chào hỏi với Muku, không nói chuyện với cậu, bị ghê tởm thì bịt tai lại là được."

"Nhưng mà cậu khiến tôi phát tởm đấy!"

Toraki bật cười nhìn hai người họ đấu khẩu, tâm trạng u ám cũng nhẹ đi phần nào.

Aso đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "À đúng rồi Muku, mấy hôm nữa là Valentine rồi, cậu đã chuẩn bị socola và quà cho cô gái mình thích chưa~"

Toraki chợt nhận ra, chẳng trách dạo gần đây bầu không khí trong lớp có gì đó là lạ, thì ra Valentine sắp tới rồi.

"Vẫn chưa, để sau tính."

Nakada: "Ồ? Vậy nghĩa là Toraki-kun, cậu có người thích thầm?"

Toraki nghĩ đến một người, không nhịn được bật cười: "Không phải thích thầm đâu, là thích công khai rồi."

"Woa là ai thế?!"

"Chưa theo đuổi được, đợi khi nào cưa đổ rồi sẽ nói với các cậu."

"Vậy càng khiến tôi tò mò hơn! Ai mà lại từ chối cậu được chứ?"

"Là một người rất ngang bướng." Toraki mỉm cười nói.

Thấy Toraki không muốn nói nhiều, hai người cũng không hỏi thêm nữa. Ai cũng có bí mật riêng, dù là bạn thân cũng không có quyền ép buộc.

Mà lúc này, Haizaki Shougo – người "rất ngang bướng" trong lời Toraki – lại đang trốn học.

Haizaki đang bực bội, không tài nào tập trung học được. Dù sao mấy bài thầy cô giảng cậu cũng hiểu rồi, thế nên không chút do dự mà cúp học.

Toraki nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy người đang chạy phía dưới có vẻ giống Haizaki.

Nhưng sao có thể được, giờ này cậu ấy đáng lẽ đang học mà.

Mặt trời dần khuất bóng, một ngày trôi qua thật nhanh.

Toraki thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đón mèo con.

"Muku, cho tôi mượn vở ghi bài nhé."

Toraki bất đắc dĩ, lấy vở đã bỏ vào cặp ra đưa cho cậu ta: "Chăm nghe giảng một chút đi."

"Ừ ừ, biết rồi, cảm ơn nha!"

"Muku, tan học hôm nay đi chơi bóng không?"

"Không được, hôm nay tớ có việc, các cậu đi đi."

"Vậy à, tiếc thật."

Sau đó, Toraki còn trả lời thêm vài lời mời khác, cười cười xã giao, mặc dù có vài người nói chuyện cùng lúc với cậu, nhưng không ai cảm thấy mình bị cậu lạnh nhạt hay qua loa.

Bước ra khỏi cửa lớp. Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên.

"Cậu được hoan nghênh ghê nhỉ." Haizaki không che giấu cảm xúc chút nào, ánh mắt gần như muốn viết rõ hai chữ "tra nam" lên trán Toraki.

Toraki thoáng bất ngờ khi thấy cậu, nhưng dù gì cũng đang giận nhau, nên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Sao cậu lại tới đây?"

Niềm vui trong mắt Toraki không qua khỏi ánh mắt của Haizaki – người luôn âm thầm để ý đến cậu. Tâm trạng bực bội cả ngày cuối cùng cũng dịu lại phần nào, hắn hừ một tiếng: "Không phải nói sẽ đi đón mèo sao?! Nhìn cậu nói chuyện vui vẻ với người ta, chắc quên béng luôn chuyện này rồi ha!"

Toraki: "Cậu muốn đi cùng tôi à?"

Haizaki: "Không phải mẹ tôi dặn tôi đặc biệt nhắc cậu thì cậu nghĩ tôi muốn đi à?!"

Toraki nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ta: Giả vờ đi, cứ giả vờ đi!

Toraki cười: "Vậy không cần phiền cậu đâu, tôi sẽ giải thích với bác gái."

Haizaki lườm: "Lắm lời, bảo đi thì đi!"

Toraki kéo quai cặp, mím môi không nói.

 Haizaki giật lấy cặp cậu, sải bước bỏ đi.

"Ê này cậu…"

Toraki đứng yên một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười, vội vàng chạy theo. Haizaki cố tình đi chậm lại, Toraki chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Việc đầu tiên là nắm tay áo của cậu.

Haizaki hất tay ra, Toraki lại nắm lại, Haizaki lại tiếp tục hất. Lần này Toraki dứt khoát nắm luôn tay hắn: "Cậu mà hất tay nữa là tôi ôm cậu luôn đó!"

Haizaki tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, tai đỏ bừng ngay lập tức.

Không biết xấu hổ!!

Bất luận quá trình thế nào, kết quả cuối cùng là – Toraki đã được nắm tay Haizaki Shougo như ý nguyện.

"Cảm ơn bác sĩ."

Toraki cúi đầu nhìn mèo con. Nó khỏe hơn hôm qua rất nhiều, lông trắng muốt sau khi được lau sạch, thân thể trắng muốt, đầu và tứ chi có màu nâu, đôi mắt màu hổ phách to tròn đáng yêu.

Nó nhìn thấy Toraki, có lẽ nhận ra đây là người đã cứu nó, kêu "meo meo" rồi khập khiễng bước đến gần, dùng đầu nhỏ dụi dụi vào chân cậu.

Toraki không dám bế nó, sợ đụng phải chỗ bị thương, chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên đầu nó, mỉm cười đầy ẩn ý: "Dễ thương thật đấy, đáng yêu hơn ai kia nhiều."

Haizaki: "…" Chuyện này vẫn chưa xong à?

Bác sĩ đưa cho Toraki một lọ thuốc khử trùng dành cho thú cưng: "Nó chắc là mèo lai, có chút gen của mèo Ragdoll, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh."

Toraki đồng tình gật đầu.

"Lọ thuốc này mỗi ngày xịt hoặc lau 2 lần vào vết thương, giúp mau lành."

Toraki nhìn những vết thương khác trên người mèo con, không khỏi đau lòng.

Haizaki chọc chọc mèo con, nó vặn vẹo người để tránh, Haizaki lại tiếp tục chọc. Mèo con phát hiện trốn thế nào cũng không thoát được, tức giận nhe răng gừ gừ với cậu.

Thật giống ai đó.

Haizaki: "Những vết này không cần băng à?"

Bác sĩ: "Không cần đâu, vết thương không lớn, không chảy máu. Chỉ cần xịt thuốc là được, băng lại còn làm nó khó di chuyển."

Mèo con rất ngoan và thông minh, Toraki cẩn thận ôm nó vào lòng, tránh đụng đến chân bị thương, mèo con ngoan ngoãn nằm im, còn lim dim mắt rù rì như đang rúc vào lòng mẹ.

Sau khi tạm biệt bác sĩ, Toraki đưa mèo con về nhà.

"Cho nên tôi hoàn toàn không cần đi cùng đúng không?!"

Toraki: "Không phải Shougo-san chủ động tới tìm tôi sao?"

Haizaki nghẹn họng.

Toraki: "Tôi đang ôm mèo, không rảnh tay, Shougo-san có thể giúp tôi pha sữa dê cho mèo con không?"

Haizaki theo bản năng định từ chối, nhưng thấy cả người và mèo đều nhìn mình với ánh mắt chờ mong giống hệt nhau…

"Đồ ở đâu?"

"Trong ngăn kéo."

Dù hơi lóng ngóng, nhưng Haizaki cũng không phải người vụng về, nhanh chóng pha xong sữa, Toraki đặt mèo con vào chỗ ăn, nó ngửi thấy mùi sữa liền hạnh phúc uống ngon lành.

Toraki mỉm cười, Haizaki nhìn nụ cười ấy, bất giác khóe miệng cũng cong lên.

Đến khi phát hiện ra, hắn vội vàng thu lại nụ cười, bực mình nói: "Đừng cười kiểu đó, ngốc chết đi được."

Toraki lại càng cười vui hơn.

Muốn hiểu được Haizaki nói gì, thì phải hiểu ngược lại mới đúng.

"Chúng ta đặt tên cho nó đi."

Haizaki tỏ vẻ trêu đùa: "Lúc nhặt được nó bẩn thỉu kinh khủng, gọi là Zanzan đi." ( truyện trên app t.y.t )

Toraki: "Shougo-san…"

Haizaki: "...Là cậu bảo tôi đặt mà."

Toraki cười nói: "Tôi đâu có nói không được. Đã là Shougo-san đặt thì nó họ Haizaki nhé, Haizaki Zanzan."

Haizaki: Đây chính là ví dụ kinh điển của "gậy ông đập lưng ông".

"Đổi tên khác đi. Cái tên Zanzan nghe xui quá."

Toraki: "Vậy gọi là Zhangzhang đi, âm Hán giống Zanzan mà."

Haizaki: "Tùy cậu."

"Shougo-san ngồi chơi một lát nhé, tôi đi nấu cơm."

Haizaki ngẩn ra: "Này, tôi có nói là muốn ở lại đâu?!"

Toraki mở tủ lạnh, hỏi: "Shougo-san muốn ăn gì? Trứng xào cà chua và thịt xào cần tây được không?"

Trán Haizaki nổi gân xanh, tức đến mức đứng bật dậy khỏi sofa: "Cậu lại lơ đi lời tôi nói!!"

Toraki lúc này mới quay đầu lại, mỉm cười: "Tôi đâu có lơ, rõ ràng là Shougo-san mang vẻ mặt ‘tôi rất muốn ở lại ăn cơm’ mà."

"Ai mà mang vẻ mặt đó chứ!!" Haizaki bị nói trúng tim đen, đỏ mặt tức giận.

Toraki khéo léo dỗ dành: "Ừ ừ, là tôi rất muốn Shougo-san ở lại ăn cơm. Vì tôi thích Shougo-san mà~"

Haizaki đỏ bừng mặt, ngồi trở lại sofa.

Không biết xấu hổ! Ai lại nói chữ ‘thích’ mọi lúc mọi nơi như thế chứ?!

Toraki bận rộn trong bếp, Haizaki không có việc gì làm liền đi trêu Zhangzhang. Lâu lâu lại chọc nó một cái, hoặc cố ý dời bát sữa đi, mèo con bị quấy rầy phát chán, meo meo kêu lên hướng về phía bếp mách tội.

Giọng Toraki vang lên từ bếp: "Shougo-san, đừng bắt nạt Zhangzhang nhé."

"Tôi đâu có!" Haizaki chột dạ rụt tay lại, trừng mắt với Zhangzhang: "Nhóc con, dám mách lẻo hả!"

Zhangzhang lắc mình, quay mông về phía cậu.

Haizaki: "…"

Tha cho nó lần này vậy (thật ra là sợ nó mách tiếp), Haizaki bắt đầu tham quan nhà. Phòng khách rộng và sạch sẽ, trang trí cũng rất đẹp. Có bốn phòng, ban công sáng sủa, cây xanh được chăm sóc kỹ, tổng thể mà nói, tuy là hàng xóm nhưng nhà Toraki tốt hơn nhà cậu rất nhiều.

Haizaki đột nhiên nhớ ra: mấy lần cậu đến đây đều không thấy cha mẹ Toraki, chẳng lẽ họ đi công tác? Sao lại để cậu ấy một mình như vậy, không quan tâm chút nào sao?! Quá vô trách nhiệm!

Chỉ cần tưởng tượng cảnh Toraki một mình khóc trong căn nhà trống trải, lòng Haizaki lại thắt lại.

Nghĩ vậy, cậu liền hỏi thẳng: "Này! Ba mẹ cậu đâu rồi?"

Toraki khựng người một chút. Haizaki không phải kiểu người biết để ý cảm xúc người khác, nhưng chính vì cái sự quan tâm trực tiếp này lại càng khiến người ta rung động.

"Tôi không tên là ‘này’. Cậu gọi tôi là Muku thì tôi sẽ nói cho cậu biết."

Haizaki: !!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play