Trong Vương cung của đại vương, có một vị mưu sĩ mới đến ở.
Chỉ trong nửa ngày, tin tức này đã lan truyền khắp toàn thành.
Quân Trấn Bắc thực tế có tổng cộng 50 vạn người, trừ đi những đội quân phân tán đóng giữ các thành để phòng loạn, cùng với đội quân được phái đi tiêu diệt giặc cướp, cộng lại còn lại khoảng 35 vạn, đều đóng tại Nhạn Môn Quan, gần như chiếm cứ toàn bộ chủ thành.
Tướng sĩ giữ cửa ải, nhưng gia quyến của họ mới là lực lượng sống thực sự của Nhạn Môn Quan. Họ xây dựng thành trì, mở mang buôn bán, cày cấy canh tác, dệt vải nuôi gia đình, v.v… Mỗi người đều không thể thiếu.
Nhìn qua thì trị an và trật tự của Nhạn Môn Quan hẳn phải rất tốt, mà thực tế đúng là vậy. Nơi này xưa nay chưa từng xảy ra trộm cắp vụn vặt. Nhưng một khi xảy ra chuyện, thì chính là đại họa khó lường.
Tiêu Dung hớn hở trở về nhà Giản Kiệu để thu dọn hành lý. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để dọn, bọc hành lý hôm qua còn chưa tháo ra.
Một chủ một tớ cùng nhau lên đường tiến về vương cung. Trên đường đi, Tiêu Dung lại đưa mắt nhìn dân chúng Nhạn Môn Quan đang an cư lạc nghiệp, trong lòng cảm thấy tinh thần và khí thế của nơi đây quả thật mạnh mẽ hơn hẳn những nơi khác.
Bất kể là Nam Ung hay các thành trì phía Bắc sông Hoài, bách tính nơi đó ai nấy đều vội vã hấp tấp, tựa như sau lưng có kẻ nào đó đang thúc giục. Vừa xong việc trong ngày là lập tức quay về nhà, tuyệt chẳng lưu lại bên ngoài thêm một khắc. Bởi chẳng ai biết được, nếu chần chừ đôi chút thì sẽ có tai họa gì ập đến. Dù là quân phiệt bắt phu, hay giặc cướp xông thành, đều là tai kiếp mà dân đen không thể gánh nổi.
Nhưng Nhạn Môn Quan lại không có cảnh tượng ấy, bởi toàn thành đều người một nhà.
Song, ai có thể ngờ rằng, quân Trấn Bắc thoạt nhìn thì như tấm thép vững chãi, kỳ thực đã sớm mục ruỗng tựa tấm sàng, gian tế và phản tặc từng bầy từng lũ xuất hiện không ngừng. Không rõ là do bọn chúng diễn quá khéo, hay là do ánh mắt của Khuất Vân Diệt và các tướng lĩnh quá kém, mà đến một kẻ cũng chẳng phát hiện, cứ thế mà liên tiếp sa vào cạm bẫy.
Tiêu Dung khẽ lắc đầu, không định bình phẩm gì thêm, y chỉ lặng lẽ theo chân thị vệ đi tìm chỗ an trí.
Việc Tiêu Dung nhận được đãi ngộ đặc biệt, khiến một vài vòng tròn nhỏ trong quân bắt đầu dậy lên gợn sóng.
Thật ra Tiêu Dung chẳng phải mưu sĩ duy nhất từng ở lại Vương cung. Người xưa kia danh vang thiên hạ là Cao Tuân Chi cũng từng cư ngụ nơi này.
Vị này, bất luận trong mắt quân Trấn Bắc hay trong mắt Trấn Bắc vương, đều có trọng lượng nặng tựa Thái Sơn. Cao Tuân Chi là một trong những người đầu tiên gia nhập quân Trấn Bắc, cùng mọi người vào sinh ra tử, hết lòng tận tâm cống hiến. Đến tuổi xế chiều vẫn chưa thành gia lập thất, Khuất Vân Diệt đối với ông chẳng khác gì phụ thân.
Dưới tay Trấn Bắc vương vốn chẳng có mấy văn nhân đắc dụng, những kế sách xoay chuyển càn khôn phần nhiều đều do Cao Tuân Chi đưa ra. Nhưng… Khi Trấn Bắc vương trở nên cố chấp, ngay cả lời của ông, hắn cũng chẳng thèm nghe.
Dẫu là vậy, nếu Cao Tuân Chi có thể ở bên Khuất Vân Diệt mãi, ắt vẫn giúp được đôi phần, chí ít cũng có thể khuyên can khi cần, để hắn khỏi đưa ra quyết sách sai lầm liên tiếp.
Tiếc thay, thế gian chẳng có chữ “Nếu”. Cao Tuân Chi mệnh yểu hơn Khuất Vân Diệt hai năm, những việc về sau, dù có tâm cũng đành bất lực.
Tiêu Dung đã nhập cung, nói theo lý thì không còn quan hệ gì đến Giản Kiệu nữa. Nhưng Giản Kiệu vẫn lén tìm thị vệ, nhờ họ sắp xếp cho Tiêu Dung ở cạnh phòng của Cao tiên sinh.
Tiên sinh Cao vốn khát cầu hiền tài. Nếu thật sự có biến, ông ở cạnh bên thì cũng sớm biết mà khuyên giải.
Giản Kiệu đối với Tiêu Dung có một thứ tín nhiệm mù quáng. Hắn luôn cảm thấy Tiêu Dung vô cùng lợi hại, bất luận là tài bói toán hay khả năng hóa hung thành cát, đều chẳng phải người thường có thể bì kịp. Một nhân vật xuất chúng như thế, nếu không thể thu về làm người mình, lại còn bị đại vương một đao xử trí, thì quả là đáng tiếc vô cùng.
Trước khi Cao tiên sinh hồi cung, Giản Kiệu cho rằng bản thân nên gánh lấy trách nhiệm chăm nom Tiêu Dung. Bởi vậy, khi đại vương triệu tập mưu sĩ vào họp bàn việc loạn ở Ích Châu, vốn dĩ hắn nên luyện binh ở bên ngoài, vậy mà cũng chen vào họp.
Tiêu Dung đến sớm hơn Giản Kiệu. Y đã chọn chỗ ngồi ổn thỏa, không quá gần, cũng chẳng quá xa, đủ để nghe rõ lời Khuất Vân Diệt, lại không quá nổi bật.
Giản Kiệu ngẩng đầu nhìn qua, cũng thấy vị trí ấy không có gì bất ổn. Hắn bèn quay đầu lại, bắt đầu trò chuyện với đồng liêu.
Mà biến cố, chính là xảy ra vào lúc này.
Từ lúc Tiêu Dung nhập cung, các mưu sĩ khác đã âm thầm theo dõi Tiêu Dung, sau lưng chẳng biết đã tụ họp bao nhiêu lần để phân tích cách đối phó y.
Quân Trấn Bắc vốn nổi danh là vùng đất hoang vu với văn nhân. Kẻ thật sự có bản lĩnh, nào chịu gian khổ vượt ngàn dặm đến nơi này? Dẫu có đến, chưa được vài hôm cũng đã bị thái độ khinh bạc sĩ tử của quân Trấn Bắc chọc giận mà bỏ đi.
Ấy vậy mà trong đội ngũ mưu sĩ của Trấn Bắc vương lại có đến hơn mười văn nhân…
Là họ nhẫn nại giỏi giang chăng?
Không, chỉ là bọn họ không còn nơi nào để đi mà thôi.
Cao không với tới, thấp chẳng đành cam, tìm chẳng ra chốn nương thân tốt hơn, người khác ban thưởng chẳng hậu, hoặc sợ chết… Tóm lại, chỉ có nơi này mới có thể an ổn sống qua ngày. Ấy mới là nguyên do thật sự khiến đám mưu sĩ kia lưu lại.
Bọn họ đều là lão cáo già trong chốn quan trường, mỗi ngày chẳng nghĩ đến việc cúc cung tận tụy vì Trấn Bắc vương, mà chỉ lo làm sao giữ được địa vị hiện có. ( truyện trên app t.y.t )
Tiêu Dung là hạng người có thực học, lại hành xử tích cực, đương nhiên sẽ bị bọn họ nhắm tới làm cái gai trong mắt.
Ban đầu bọn họ nghĩ, đợi Tiêu Dung đến bái phỏng, liền cho y một đòn ra oai phủ đầu. Nào ngờ, Tiêu Dung căn bản chưa từng đến. Không chỉ không tới, ngay cả chút lễ nghi trên đường, như rượu ngon quà quý vốn nên dâng tặng cũng chẳng thấy một món.
Thực ra Tiêu Dung không biết có cái lệ ấy. Mà dù có biết, cũng chẳng đời nào y chịu làm.
Thù mới hận cũ cộng dồn, khiến bọn họ càng thêm chướng mắt với Tiêu Dung.
Đến khi bọn họ bước vào, thấy có thêm một gương mặt mới sáng sủa rực rỡ, nhất thời đều trầm mặc, liếc nhìn nhau rồi cùng ngầm hiểu.
Văn nhân mà, đấu đá đâu cần đao kiếm, chỉ một chút bài xích, đôi câu châm chọc, cũng đủ khiến người ta sống không bằng chết.
Tiêu Dung chẳng mảy may nhận ra cơn sóng ngầm xung quanh, y còn đang mải nghĩ về kế hoạch của mình.
Đến khi bên cạnh xuất hiện một bóng người, y mới ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc phơ, trông có vẻ rất thông tuệ, đứng bên cạnh, hướng về phía y mà nói: “Tiểu hữu, ngươi ngồi nhầm chỗ rồi, đây là chỗ của lão phu. Chỗ kia mới là vị trí của ngươi.”
Tiêu Dung ngoảnh đầu lại, nhìn theo tay lão giả, thì ra là chỗ cuối cùng trong phòng.
Y quay đầu về, trước tiên đánh giá lão nhân một lượt, rồi mới đáp lời: “Thị vệ từng nói, trừ Cao tể tướng ra, chư vị tiên sinh còn lại không phân thứ tự chỗ ngồi.”
Lão giả mỉm cười: “Là vậy, song lão phu tuổi tác đã cao, tai mắt chẳng còn minh mẫn như xưa, thường quen ngồi chỗ này. Tiểu hữu chẳng bằng nhường bước, để vị trí này cho lão phu chăng?”
Nói là “Nhường”, nhưng khẩu khí lại đầy vẻ bề trên, khiến người nghe phát tức.
Lấy tuổi tác ra đè người, nếu chưa bước tới vị trí như Khuất Vân Diệt, thì ai bị đè cũng phải cúi đầu. Dù là Tiêu Dung, cũng chẳng thể ngang nhiên tuyên bố: “Ta chẳng quản, ta chẳng cần kính lão.” Tiêu Dung mà nói thế, đám văn sĩ kia sẽ dùng nước miếng mà dìm chết y.
Song, điều ấy không có nghĩa là Tiêu Dung phải nhẫn nhục chịu đựng.
Tiêu Dung chăm chú nhìn lão giả kia, chợt nở một nụ cười.
Không ngờ Tiêu Dung còn cười được, khiến lão giả hơi sững lại. Ông ta thấy Tiêu Dung hít sâu một hơi, đột nhiên ôm ngực rồi bắt đầu ho sù sụ.
“Lão tiên sinh nói phải… Khụ khụ… Lão tiên sinh thân thể không tốt… Vãn bối… Khụ khụ… Đương nhiên nên nhường chỗ… Dù sao tật cũ của vãn bối… Khụ khụ khụ… E là chẳng thể khá lên nổi… Cũng chẳng biết còn sống được bao lâu nữa… So với vãn bối… Lão tiên sinh vẫn còn có thể vì đại vương dốc sức lâu dài… Chỗ ngồi này… Dĩ nhiên nên nhường cho người… Khụ khụ khụ khụ!”
Nói đến đây, Tiêu Dung lảo đảo đứng dậy, rồi lại một trận ho sặc dữ dội khiến bản thân ngã lăn về ghế.
Tựa lưng vào thành ghế, Tiêu Dung ra vẻ suy nhược tột cùng, rồi chợt quay đầu, dùng âm lượng không lớn nhưng đủ để cả phòng nghe thấy: “Còn không mau đến đỡ ta dậy, để lão tiên sinh có thể an tọa vào chỗ ngài yêu thích nhất này!”
Lão giả: “…”
Ngươi cái đồ…
Suýt nữa thì lão giả phun ra một ngụm máu. Ông ta chỉ dùng chữ “Lão”, ai dè Tiêu Dung đem cả “Yếu”, “Bệnh”, “Tật” ra dùng một lượt!
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, Giản Kiệu càng thêm kinh ngạc. Hắn chẳng hiểu sao Tiêu Dung vừa rồi còn khỏe mạnh, thoắt cái đã ra vẻ sống dở chết dở.
Giản Kiệu vừa định vội vàng bước đến, lại thấy lão giả kia mặt đỏ bừng như gan heo, ngay cả đám mưu sĩ cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Lão giả bẽ bàng lui bước, Tiêu Dung lại ho thêm mấy tiếng. Chờ đến khi chẳng còn ai chú ý đến mình, y liền nhếch môi cười khẽ, ung dung ngồi ngay ngắn trở lại, chờ đợi cuộc nghị sự bắt đầu.
Giản Kiệu: “…”
Không ngờ ta lại từng nghi ngờ Tiêu tiên sinh không xử lý nổi. Tội này… Đáng chết.
Đợi Khuất Vân Diệt đến, màn kịch ban nãy chẳng ai để tâm nữa, mọi người bắt đầu thảo luận về tình hình Ích Châu.
Tiêu Dung hầu như không mở miệng, bởi y đã nhận ra một điều, y hoàn toàn chưa hiểu rõ về Khuất Vân Diệt.
Lần trước có thể toàn thân thoái lui, hoàn toàn dựa vào vận số. Ai ngờ kẻ giết người như ngóe ấy lại còn mang chút độ lượng, bị người khác mắng chửi mà vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng đâu thể lần nào cũng trông cậy vào vận may. Cho nên, điều tốt nhất Tiêu Dung có thể làm là hiểu rõ tình hình trước.
Việc Ích Châu cũng chẳng phải đại sự, rốt cuộc chỉ là cái cớ. Xử lý ổn thì được thêm chút điểm, xử lý không xong cũng chẳng ai trách cứ bao nhiêu.
Bằng chứng rõ ràng nhất là… Mặc cho mọi người nghị luận thế nào thì thân thể Tiêu Dung cũng không phản ứng, không khó chịu mà cũng chẳng dễ chịu. Đủ để chứng minh chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến vận thế của Khuất Vân Diệt.
Văn thần võ tướng cứ ríu ra ríu rít, Tiêu Dung kiên nhẫn nghe một hồi, mới phát hiện toàn là lời vô ích.
Đám mưu sĩ kia cứ thế sống qua ngày mà chẳng đưa ra được kế sách gì, chỉ biết than thở rằng quân Trấn Bắc khổ cực, dân chúng khổ cực, mà người Tiên Bi thật ác độc.
Tiêu Dung nghe mà khóe môi giật giật, nếu như những kẻ Khuất Vân Diệt từng giết đều là loại này, thì y cũng có thể phần nào hiểu được Khuất Vân Diệt rồi.
Cứ tưởng rằng buổi nghị sự hôm nay chỉ là trò cười, Tiêu Dung dần trở nên lơ đãng, suýt nữa ngủ gật. Nhưng chính lúc y đang lơ mơ gật gù, thì không khí trong phòng đột nhiên chuyển hướng.
Tiêu Dung lập tức tỉnh táo lại, vì bầu không khí trong điện yên tĩnh đến khác thường, mọi người đều im lặng, chỉ còn lại một giọng nói đầy khí thế vang vọng.
Tiêu Dung kinh ngạc nhìn qua, phát hiện người kia chỉ mới ngoài hai mươi, cử chỉ sinh động, thần sắc kích động, đang lớn tiếng trách mắng Khuất Vân Diệt.
Người nọ nói rằng Khuất Vân Diệt hành sự nông nỗi, chỉ biết dùng vũ lực. Loạn Ích Châu thực chất là do hắn mà ra. Cai trị không nghiêm, lại quá tàn bạo, giết hại phần lớn thổ dân Ích Châu mà không để lại người quản lý, dẫn đến việc tàn dư thổ dân sinh lòng oán hận mà liên thủ với người Tiên Bi, đem quận Thẩm Lê và quận Giang Dương làm vật tế.
Tiêu Dung nghe mà cả người chết lặng, trên đời này thật sự còn có người can đảm hơn y sao?
Thực ra Tiêu Dung bỏ sót mất một đoạn. Ban đầu người kia cũng không quá kích động, nhưng vì Khuất Vân Diệt không chút ăn năn, lời lẽ hắn ta mới càng lúc càng gay gắt. Khuất Vân Diệt ban đầu còn đáp lại, sau dần dần im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Trừ Tiêu Dung ra, những người có mặt hầu như đều biết sắp có chuyện xảy ra.
Thế nhưng chẳng ai lên tiếng can gián, bởi chuyện như vậy không phải lần đầu. Người này vốn tính khí thẳng thắn, một ngày nào đó ắt sẽ chết vì cái miệng. Trước đây còn có Cao Tể tướng đứng ra bảo vệ hắn ta, giờ đến cả Cao Tể tướng cũng đành bó tay, lắc đầu bỏ cuộc.
Cuối cùng, người nọ đã chạm đến giới hạn của Khuất Vân Diệt. Khuất Vân Diệt liền phẫn nộ đứng dậy, giận dữ phất tay áo: “Ngươi miệng năm miệng mười đem loạn Ích Châu đổ hết lên đầu bản vương, há không biết, nếu không có bản vương, thì chẳng có Ích Châu! Nếu ngươi đã khẳng định bản vương là kẻ đầu sỏ, vậy nghĩ rằng ngươi cũng chẳng muốn tiếp tục lưu lại Nhạn Môn Quan nữa rồi. Người đâu! Kéo hắn ra ngoài chém đầu!”
Tiêu Dung ngây người nhìn một màn ấy, vốn dĩ y chẳng định can dự, dù sao cũng vừa mới đến, chẳng rõ tình hình nơi đây.
Nhưng rất nhanh, y đã buộc phải ra tay…
Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơn đau tim dữ dội đến mức tưởng như trái tim sắp nổ tung. Tiêu Dung hít sâu một ngụm khí lạnh, cảm giác toàn thân máu huyết sôi trào. Y bật dậy, dù trước mắt tối sầm, hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn cố gắng hét lớn:
“Không được!”
“Đại vương không thể a!!!”