Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Tôi là một cô gái sống một mình.

Vào một đêm mưa, lúc mười một giờ, bất ngờ có một cuộc gọi từ một số lạ.

“Cô là chủ xe mang biển số XXX đúng không? Cửa kính xe cô chưa đóng, mưa lớn lắm rồi.”

Tôi vội vàng cảm ơn, định xuống dưới thì bị công việc giữ chân lại.

Mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông khác.

“Đợi chút, anh nói với cô ấy thế này…”

Rồi giọng quay lại là người phụ nữ ban đầu: “Alo? Sao cô vẫn chưa xuống vậy? Xe bị mưa tạt ướt hết rồi.”

Tôi đột nhiên thấy có điều gì đó không ổn.

Điện thoại lại vang lên.

Vẫn là số đó.

Tôi nhấc máy, định giải thích.

Nhưng vừa kết nối, lại là giọng của một người đàn ông khác.

“Chờ chút, cứ nói thế với cô ấy…”

Giọng ấy đột ngột cắt ngang.

Tại sao lại có giọng đàn ông?

Một lúc sau, lại là giọng nữ quen thuộc: “Alo? Sao cô vẫn chưa xuống? Xe bị mưa làm hỏng hết rồi đấy!”

Trong cuộc gọi, âm thanh nền vẫn là tiếng mưa rơi ào ào.

Lần này, giọng cô ấy có phần thiếu kiên nhẫn.

Cô ta vẫn đang đứng cạnh xe tôi?

Kim đồng hồ trong phòng khách kêu “tích tắc”.

Tính từ cuộc gọi đầu tiên đến giờ, đã hơn mười phút.

Và nghe giọng điệu đó, hình như cạnh xe tôi không chỉ có một người.

Tôi bất giác cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Có thứ gì đó không đúng đang kéo căng dây thần kinh của tôi.

Tôi bình tĩnh lại, lục tìm số điện thoại của ban quản lý tòa nhà.

Định nhờ họ xuống xem giúp tình hình.

Vừa ứng phó với người trong điện thoại:

“À, tôi vừa tìm thấy chìa khóa, chuẩn bị xuống ngay đây.”

Tôi thử dò xét: “Mưa ngoài đó to thật đấy nhỉ? Cô là con gái, đứng ngoài đêm hôm thế này không an toàn đâu.”

Soạn xong tin nhắn gửi cho ban quản lý, tôi nhấn nút “gửi”.

Ngay lúc ấy, tiếng mưa trong điện thoại bất ngờ nhỏ đi.

Như thể có ai đó lấy tay bịt micro.

Lúc nói lại, giọng cô ấy trở nên hơi quái lạ.

“À, tôi đứng dưới tầng chờ người, tình cờ thấy cửa kính xe cô chưa đóng. Đợi mãi không thấy cô xuống, nên gọi nhắc thêm lần nữa.”

Đầu dây bên kia, người đàn ông lại lên tiếng.

“Cô đứng đây à? Bảo sao nãy giờ tôi không thấy, đợi lâu rồi nhỉ, đi thôi.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe giọng nói bên kia,

Đúng là có tiếng bước chân từ xa dần tiến lại.

Lúc này, ban quản lý cũng đã nhắn lại, nói họ đang đi tới đó.

Tôi tạm yên tâm.

Giọng nữ bên kia cũng nói lời chào.

“Tôi đi trước đây, nhớ xuống đóng cửa kính xe nhé.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Có thể thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.

Tôi cúp máy, rồi gọi đến quầy lễ tân của tòa nhà, định hỏi tình hình.

Nhưng mãi không ai nghe máy.

Tôi đành gọi số riêng của một nhân viên quản lý mà tôi quen.

Anh ấy bắt máy rất nhanh: “Alo, tôi đang ở chỗ xe cô rồi, đúng là chưa đóng, nước mưa vào cả trong rồi, cô xuống xem đi.”

Chắc là do tôi đa nghi quá.

Có lẽ họ thật sự chỉ muốn giúp đỡ.

“Vậy anh chờ tôi một chút nhé, tôi xuống ngay.”

Vừa định mở cửa, điện thoại lại đổ chuông.

Là số bàn của quầy lễ tân.

“Alo? Cô vừa gọi điện phải không, có chuyện gì không ạ?”

Tôi cười: “À, không sao nữa rồi, hình như tôi quên đóng cửa kính xe, tôi nhờ cậu Tiểu Ngô xem giúp rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi hỏi tôi một câu:

“Cô nói Tiểu Ngô, là Ngô Hạo sao?”

Tôi ngạc nhiên: “Đúng rồi. Là anh ấy, anh ấy vẫn đang đợi tôi mà.”

“Ngô Hạo nghỉ việc từ tuần trước rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play