"Lương Uyên ca ca, hôm nay có thu hoạch gì không?"
Một tiểu cô nương khoác da thú, tay xách một cái giỏ, nhảy nhót đi về phía hắn.
"Vân Đệ, muội đến rồi à!" Vân Đệ cũng là một người ở lại trong tộc, hiện giờ mới mười tuổi. Năm nàng sinh ra, phụ thân nàng cũng tiến vào Đào Hoa Cốc bắt yêu, và cũng không trở ra nữa.
Tộc nhân trong Đào Hoa Cốc sống không tranh với đời, kỳ thật không có thói quen thắp hồn đăng cho người mất tích. Phụ thân, ca ca của hắn và phụ thân Vân Đệ đều là những người đầu tiên tiến vào, cho nên không có thắp hồn đăng, nói cách khác là sinh tử chưa rõ. Tuy rằng biết rõ những người đi sau thắp hồn đăng đều đã tắt, họ vẫn luôn cảm thấy còn một tia hy vọng, bởi vậy không muốn rời đi, cứ như vậy đợi mãi. Chờ đến bây giờ, người còn lại cũng chỉ còn hắn, Vân Đệ và Vân dì.
Ngồi một hồi lâu, linh khí trên người Lương Uyên đã tiêu hao gần hết, việc giữ ấm liền trở thành vấn đề. Lúc này, hắn lạnh đến phát tím cả người, đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Nếu không phải Vân Đệ đến gọi hắn, Lương Uyên cảm thấy mình có lẽ sẽ chết cóng cũng không chừng. Dù sao hắn cũng là tu sĩ, thế mà lại vì không có linh khí mà chết cóng!
Hắn hít hít mũi, muốn đổi tư thế, đúng lúc này, hắn cảm giác được cần câu có thứ gì đó cắn câu. Tức khắc, hắn không dám động đậy.
Cái cần câu này là do phụ thân luyện chế từ rất lâu trước kia, vẫn là một pháp bảo không tồi. Chỉ cần có cá cắn câu, thường sẽ không thất bại. Chỉ tiếc là thường xuyên câu cá ở vùng này, những con linh cá kia đều rất có trí tuệ, cơ bản sẽ không cắn câu. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho cuộc sống của hắn ngày càng gian nan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play