Người tới có tu vi Ngưng Thần tầng 6, đứng trên đài không nói một lời, ánh mắt âm ngoan. Tô Hàn Cẩm tự nhiên không tự tìm vô vị mà chào hỏi hắn, chờ tu sĩ Thành chủ phủ hô bắt đầu, nàng liền giành thế công trước, ném ra bảy viên thất tinh viên đạn đã chuẩn bị sẵn trong tay. Vì không có thời gian điều tức, Tô Hàn Cẩm quyết định tận lực giảm bớt tiêu hao linh khí, vì vậy nàng dùng đến pháp bảo đã mua mấy ngày hôm trước. Thất tinh viên đạn này không hề rẻ, nhưng lực sát thương lại khá lớn, sau khi ném ra có thể tự động truy kích địch nhân, nếu có thể găm vào da thịt thì sẽ lập tức nổ tung.
"Phanh phanh phanh..." Liên tục ba viên viên đạn bị hộ thân bảo giáp của tu sĩ kia ngăn trở, nhưng vì va chạm quá lớn, tu sĩ kia cũng phải lùi lại ba bước. Hắn gầm lên một tiếng, một tay bắt lấy viên đạn thứ tư, lòng bàn tay đỏ bừng, như biến thành một khối bàn ủi nung đỏ. Viên đạn bị hắn bắt lấy không nổ tung, nháy mắt mất đi ánh sáng rồi rơi xuống đất. Hắn cười lớn hai tiếng đắc ý, thân mình uốn éo trên không trung tránh thoát đòn công kích của viên đạn cuối cùng, sau đó lại bắt viên đạn kia bỏ vào tay, thấy vẻ kinh ngạc của nữ tu đối diện, trong lòng hắn đắc ý. Hắn xoay người rơi xuống, tay trái đánh ra một chưởng Thiết Sa. Tô Hàn Cẩm vì không sử dụng linh khí để trốn tránh nên có chút mạo hiểm, khiến người ta cảm thấy nàng rơi vào thế hạ phong, nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra, tu sĩ vốn dĩ đang dào dạt đắc ý kia đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, ôm lấy tay phải, nhìn Tô Hàn Cẩm với ánh mắt đầy hận ý.
Hắn tu luyện công pháp Thiết Sa Chưởng, sở hữu bản lĩnh đều dựa vào một đôi tay này, hiện giờ lại bị nàng dễ dàng phế đi. Thì ra, Tô Hàn Cẩm đã chú một đạo kiếm khí vào một trong số các viên đạn, tu sĩ kia tự đại dùng tay không đi tiếp, tự nhiên trúng chiêu. Thắng dễ dàng như vậy, khiến Tô Hàn Cẩm có chút ngoài ý muốn.
Kế tiếp, nàng lại liên tiếp tỷ thí mười tám trận, Tô Hàn Cẩm đều nhẹ nhàng thắng. Đến sau lại không có ai lên đài nữa, mấy tu sĩ Thành chủ phủ thấy không có ai lên đài thì tuyên bố hôm nay tỷ thí kết thúc. Tô Hàn Cẩm xuống lôi đài, liền thấy Tiểu Dao đang vẻ mặt sùng bái nhìn nàng.
"Tô tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại."
“Tô đạo hữu cần nghỉ ngơi, Tiểu Dao, muội giúp ta kiểm tra xem nàng có bị thương không, rồi trị liệu cho nàng.” Khúc Phong nói, Tô Hàn Cẩm nghe vậy trong lòng hơi ấm áp. Tiểu Dao liền nói: “Tô tỷ tỷ hôm nay không bị thương, có điều trên người tỷ tỷ có chút vết thương cũ.” Nói rồi, nàng duỗi tay nắm lấy cổ tay Tô Hàn Cẩm. Tô Hàn Cẩm liền cảm thấy một đạo khí lạnh lẽo từ lòng bàn tay Tiểu Dao trào ra, theo chỗ da thịt hai người tiếp xúc truyền vào kinh mạch nàng, tựa như một làn gió xuân thổi qua, khiến nàng như tắm mình trong gió xuân Ấm Áp.
“Tô tỷ tỷ, mấy ngày trước đây mộc hệ pháp thuật của muội lại tinh tiến thêm rồi.” Tiểu Dao đắc ý lè lưỡi, Khúc Phong bên cạnh thấy vậy cũng bật cười: “Được rồi, ở đây lắm người ồn ào, chúng ta về khách điếm trước đã.” Lúc này, Tô Hàn Cẩm nhớ tới ngọc bài Kim Chung Lương đưa cho nàng, liền cười dẫn hai huynh muội đi mời Nguyệt Các Thiên tự Nhất hào mây tía phi phòng.
Vị trí phòng này cực tốt, có thể thu hết tình hình trên lôi đài vào đáy mắt.
“Ta gần đây đều phải đánh lôi đài, nếu hai người muốn đến xem thì cứ ở lại đây.” Tô Hàn Cẩm cười nói.
Tiểu Dao vui tươi hớn hở sờ soạng khắp phòng: “Nơi này thật đẹp!” Nàng chạy đến bên cửa sổ đứng: “Còn xem rõ ràng nữa, không cần phải chen chúc ở dưới.” Tô Hàn Cẩm gật đầu: “Gần đây hai người cứ ở đây đi.” Nàng lấy trăng non ngọc bài ra nhét vào tay Khúc Phong: “Nơi này là do một vị bằng hữu thuê dài hạn, hiện tại hắn có việc nên không đến Hồn Nguyên thành, nên nhường lại cho ta. Hai người cứ an tâm ở là được.”
Căn phòng Thiên tự của Nguyệt Các này giống như phòng tổng thống ở thế giới kia vậy, mây tía phi nơi này là một cái sân độc lập, còn có thêm bốn phòng khác. Dù sao Kim Chung Lương cũng cố ý muốn kết giao với Khúc Phong, nên Tô Hàn Cẩm liền mượn hoa hiến phật, mời huynh muội Khúc Phong đến đây cư trú, như lời Khúc Phong nói là kết thiện duyên. Mẹ vai chính đông phong lung lạc nhân tâm, ngay cả Kim Chung Lương cũng phải nhìn bằng con mắt khác, nàng tự nhiên cũng muốn được coi trọng. Nếu có thể trước Kim Chung Lương kéo Khúc Phong và Tiểu Dao vào trận doanh của mình thì còn gì tốt hơn.
“Vậy Tô tỷ tỷ cũng sẽ ở đây sao?” Tiểu Dao chớp mắt hỏi: “Tô tỷ tỷ ở cùng chúng ta, muội sẽ hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ.”
Tô Hàn Cẩm bật cười: “Hay là muội hy vọng ta bị thương?” Sau một ngày so đấu, nàng đã nhận thức rõ ràng thực lực của mình. Hai mươi trận so đấu, thậm chí có cả tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thập tầng đại viên mãn, nàng cũng thắng rất nhẹ nhàng. Về sau không ai lên đài nữa. Thực lực hiện tại của nàng, nói là vô địch ở Ngưng Thần Kỳ tuyệt đối không khoa trương, dù sao vốn dĩ nàng là từ Trúc Cơ kỳ rơi xuống, còn có Lăng Thiên Kiếm Vũ bậc này vô thượng kiếm pháp. Nếu không thể chiến thắng tán tu Ngưng Thần Kỳ, nàng còn mặt mũi nào gặp ai. Bởi vì đã nhận thức được thực lực của mình, tâm tình nàng cũng thả lỏng hơn nhiều. Thấy Tiểu Dao hỏi vậy, nàng liền trêu chọc cô.