Hắn kích động khẩn trương, những cái vảy kia lại sắp toát ra. Hắn đã mơ hồ cảm giác được vảy ở ngực mình sắp trồi lên, cố tình nàng còn cau mày hỏi hắn: "Trầm Diễm, chàng làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?"
Sau đó…
Một bàn tay nhỏ mềm mại không xương liền luồn vào vạt áo hắn, trực tiếp sờ đến ngực hắn.
Bên này, Hồ Ly Thiên lặng lẽ kéo khóe miệng xuống khi chứng kiến cảnh tượng này. Lúc này nó hận không thể chôn mình xuống, vừa mới có chút động tác liền cảm giác lưng như kim chích. Hồ Ly Thiên ngậm lấy đuôi, bay nhanh mà chạy trốn, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Giải quyết chướng mắt tồn tại, Trầm Diễm ôm Tô Hàn Cẩm hướng phía trước đi đến, xuyên qua những cây ngọc lan đổ nát tan tác, đến một mảnh hoa hải. Ánh trăng rơi xuống màn trời, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, từng mảnh từng mảnh sắc màu ấm áp rơi trên biển hoa, rơi trên hai người đang tựa vào nhau.
Trầm Diễm ngồi xuống, Tô Hàn Cẩm nghiêng người dựa vào lòng hắn, đầu gối lên vai hắn, một tay nắm một sợi tóc bạc của hắn nghịch ngợm, trong lòng có chút tức giận bất bình. Nàng vừa duỗi tay sờ ngực hắn, lại bị hắn ngăn lại.
Hắn buông tay, đè tay nàng, rồi chậm rãi rút ra, sắc mặt lạnh đến kỳ cục. Nàng vốn có chút không thoải mái, nhưng cứ lẳng lặng dựa vào, ngắm nhìn màn trời càng lúc càng sáng, ánh nắng ban mai chiếu rọi, lập tức chiếu vào tận đáy lòng, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều không tính là gì. Nàng lại phân ra một sợi tóc của mình, lặng lẽ đem hai sợi tóc triền vào nhau, thắt một cái nút, rồi nhìn đầu gút kia, tự mình bật cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play