Nhưng đúng lúc này, nàng nghe Kim Chung Lương nói tiếp: "Tô cô nương cứ yên tâm, ta có chuyện quan trọng nên hôm nay phải rời Hồn Nguyên thành rồi. Nhã thất kia dạo gần đây chỉ có cô nương sử dụng thôi, tiện cho cô nương thời khắc chú ý cuộc thi đấu trên lôi đài bên đó." Kim Chung Lương cười, trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ: "Ta vốn dĩ định đi rồi, nếu vừa nãy không thấy cô nương ở đây chịu chen chúc, e là ta đã ra khỏi Hồn Nguyên thành rồi." Nói xong, hắn đưa một khối ngọc bội hình trăng non, chuế hồng nhạt, đến tay Tô Hàn Cẩm: "Đây là biển số nhà Mời Nguyệt Các, Thiên tự Nhất hào mây tía phi phòng. Cô nương đến đó đưa ngọc bội này ra, tự nhiên có người dẫn cô nương vào. Ta còn có việc, xin đi trước một bước, Tô cô nương sau này còn gặp lại."
Lần này nói xong, Kim Chung Lương liền không quay đầu lại mà đi, hơn nữa rõ ràng là đám người đông nghịt, vậy mà thấy hắn lại tự động phân ra một con đường. Xem ra hắn đã thi triển uy áp, mới có thể tỏ ra mình bình tĩnh, vân đạm phong khinh đến vậy.
Tô Hàn Cẩm nhìn ngọc bội trăng non trong lòng bàn tay, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Kim Chung Lương không nhận ra nàng!
Kim Chung Lương còn cùng nàng kỳ hảo!
Tô Hàn Cẩm mừng như điên trong lòng. Nếu nàng luôn cẩn thận, không lộ ra sơ hở, thì mối uy hiếp lớn nhất thế gian này sẽ không còn tồn tại nữa. Chỉ là niềm vui này cũng vụt qua nhanh chóng. Hiện giờ Kim Chung Lương mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ nên có thể không phát hiện ra, nhưng cảnh giới của hắn tăng lên rất nhanh, nàng muốn không lộ sơ hở cũng không dễ dàng. Tô Hàn Cẩm thở dài rồi xuyên qua đám người, muốn tiến vào Mời Nguyệt Các. Vì người chen người, nàng đi vài bước đã thấy gian nan, bèn ngưng thần, dùng uy áp Ngưng Thần tầng 8, người chung quanh bèn dạt ra. Có điều đi được một đoạn thì bị người chặn lại.
Người nọ là Trúc Cơ trung kỳ, tu vi đã là không tệ. Tô Hàn Cẩm muốn tránh đi, nhưng không ngờ người nọ vặn mình, lại chắn trước mặt nàng.
"Kẻ hèn Ngưng Thần tầng 8, cũng dám thi triển uy áp?" Tên nam tu kia cười nhạo một tiếng, nhưng rồi lại nói: "Lớn lên cũng không tệ, ta đổi ý rồi." Hắn nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh, rồi vươn tay muốn đặt lên vai Tô Hàn Cẩm: "Theo ta về đi, dù chỉ làm nha đầu bưng trà rót nước, cũng không ai dám khinh ngươi."
Tô Hàn Cẩm vừa lách mình, tay đối phương liền hụt hẫng. Gã tu sĩ kia vốn tưởng rằng Tô Hàn Cẩm chắc chắn không dám cự tuyệt, nên cũng không để ý lắm mà tùy tiện vươn tay, kết quả thất bại, khiến gã ta cảm thấy mất mặt, bèn hừ lạnh một tiếng: "Quả nhiên là không biết thời thế, trách sao đắc tội nhiều người như vậy. Đã vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Trong lòng Tô Hàn Cẩm hơi kinh hãi. Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đối với nàng mà nói vẫn là có áp chế, tuy rằng không rõ ràng như cao giai Kim Đan, mà Hồn Nguyên thành lại cấm giết người, nhưng khó bảo toàn đối phương không nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm nào. Nắm lấy khoảnh khắc đối phương thi triển uy áp, Tô Hàn Cẩm liền như mũi tên rời cung đột nhiên bật ra ngoài. Nàng có biển số nhà của Nguyệt Các, mà Nguyệt Các lại có thể xây ở vị trí quan trọng như vậy, tự nhiên có chút bản lĩnh, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ muốn làm càn cũng phải liệu cơm gắp mắm. Chỉ cần tiến vào Nguyệt Các, Tô Hàn Cẩm liền có thể thoát thân. Nàng tính toán rất kỹ, có điều đối phương phản ứng cũng không chậm, đã nhìn ra ý đồ của nàng: "Chặn ả lại trước Nguyệt Các!"
Gã tu sĩ kia vừa hô xong lại nói: "Chạy đi đâu!" Trong chốc lát, trong đám người lại có mấy kẻ tế ra pháp bảo oanh về phía nàng. Tô Hàn Cẩm lập tức kêu lên: "Ngay tại khu vực lôi đài trung tâm Hồn Nguyên thành mà cũng dám đả thương người, các ngươi thật to gan!" Khu vực lôi đài có tu sĩ Thành chủ phủ đăng ký quản lý, nàng kêu như vậy tự nhiên là muốn kinh động bọn họ, nhưng Tô Hàn Cẩm phát hiện những người này không phải muốn làm nàng bị thương, mà là bức nàng về một hướng.
Tạ nhìn nhìn 98, thư hữu 121229223135187 đã đánh thưởng.
Sáng sớm thức dậy thấy thật nhiều bình luận, ta rất vui vẻ. Tuy rằng nói trước sẽ tổn thất rất nhiều người đọc, nhưng ta cảm thấy vẫn là cần thiết phải nói ra, miễn cho làm một số người đọc cảm thấy lãng phí thời gian.
Khi viết một quyển truyện, rất nhiều lúc đều sẽ đại nhập ý nghĩ của bản thân. Kỳ thật trước khi viết, ta đã lâu không xem tiên hiệp văn, cũng không biết hiện tại đang lưu hành việc thăng cấp đánh quái thú đổi bản đồ không cần nam chủ, thậm chí là nữ chủ đạm mạc tình thân tình bạn (theo như bình luận nói, tốt nhất là không cần), nhưng trên thực tế, bởi vì suy xét giả thiết cùng tâm thái, 20 năm sinh sống của ta đều không thể chịu đựng cô độc, cho nên cũng sẽ không để nữ chủ một mình trong quá trình dài dòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play