Thời gian không còn nhiều lắm a…
Rõ ràng trận pháp này là để ngăn cách linh khí, lần trước bị bổ một lỗ hổng mới khiến chút linh khí lọt vào, mỗi ngày đều bị hắn hấp thu toàn bộ. Hiện tại cơn lốc linh khí này rốt cuộc từ đâu ra thế?
Dạ Quân thử hấp thu đám linh khí này, lại phát hiện hoàn toàn không có cách nào. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn khối thân thịt ở trung tâm gió lốc, nhìn ánh mắt tiểu tử kia dần dần thanh minh, nhìn ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh.
Ánh mắt Kim Chung Lương lạnh băng. Hắn vừa suýt chút nữa hoàn toàn thả lỏng, để người nọ có cơ hội thừa dịp. Tuy không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chắc chắn không có ý tốt, bằng không Tháp sẽ không vô duyên vô cớ ra tay.
"Ta không có ác ý với ngươi." Dạ Quân nhàn nhạt nói, "Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể cứu ta. Nếu ngươi chết, ta cũng sống không được."
Vừa dứt lời, Dạ Quân bỗng thấy mình có phải quá ngốc nghếch nên mới thốt ra những lời ngu xuẩn như vậy không? Con mẹ nó, tên tiểu tử kia còn có Sinh Tử Phù của hắn trong người, hắn còn sợ cái rắm gì chứ? Thế mà vừa mở miệng đã vạch áo cho người xem lưng rồi? Nếu hắn có lưỡi, giờ phút này nhất định phải tự cắn cho mình một cái. Cái quái gì thế này! Hắn cảm thấy mình đúng là ngốc chết đi được, nếu để người khác biết thì chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn mất!
"Vừa rồi đúng là truyền thừa." Thôi được, dù sao lỡ nói ra rồi, chỉ có thể cố gắng bù đắp thôi. Dạ Quân run rẩy chỉ vào Kim Chung Lương, nói: "Trên người ngươi có một món đồ, có thể mang ta rời khỏi nơi này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT