Nhưng hiện tại, trong làn mưa phùn nhè nhẹ, y mặc áo dài trắng thuần, khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh. Dù có dấu vết kiếm nô trên mặt, cũng không hề tổn hại đến vẻ cao quý của y. Vẻ cao quý ấy đã khắc sâu vào xương cốt từ khi còn bé. Lần này gặp lại, gã vẫn sinh ra tâm tư không thể tới gần, dù cho y chỉ có tu vi Xuất Khiếu nhất trọng, còn gã đã là Phân Thần kỳ đại viên mãn.
Nhìn từ xa, thân ảnh đại sư huynh trong mưa phùn càng thêm thanh đạm. Dấu nô ấn kiếm nô lại khiến Kim Chung Lương cảm thấy một vẻ đẹp tàn khuyết. Bản thân gã cũng phong thần tuấn lãng, nhưng đứng trước mặt đại sư huynh, gã vẫn cảm thấy thấp hèn.
"Đại sư huynh." Gã không hề lớn tiếng, cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh. Giọng nói ấy phiêu thật xa, cực kỳ có sức xuyên thấu, tự nhiên truyền đến tai Giang Vân Nhai.
Chính Khí Môn ở Thanh Mãng Sơn đã diệt môn, người đi lên chỉ còn lại ba người bọn họ, mà nay tiểu sư muội lại…
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kim Chung Lương ảm đạm. Hiện giờ gã ở Tiên Kiếm Môn, còn Giang Vân Nhai ở Thiên Huyền Kiếm Môn. Đây cũng là lần cuối cùng gã gọi y như vậy. Nhưng gã không ngờ rằng, theo tiếng gọi của gã, thân ảnh nhàn nhạt đứng yên ở phương xa kia lại xuất hiện trước mặt gã với tốc độ cực nhanh. Thiên địa to lớn, lại bị y chỉ một bước đo đạc.
Tuy rằng loại công phu này gã đã không còn ngạc nhiên, bản thân gã cũng làm được, nhưng Kim Chung Lương vẫn cảm thấy bước chân của Giang Vân Nhai là một bước vân đạm phong khinh, một bước thiên địa thất sắc, một bước dưới chân sinh hoa. Vẫn giống như trước kia, khiến trong lòng gã sinh ra một chút hâm mộ mà chính gã cũng không muốn thừa nhận.
"Thiên Huyền Kiếm Môn đạo hữu, không biết có gì chỉ giáo?" Kim Chung Lương bất đắc dĩ cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT