Sự thiện lương và nhân từ của cô, đều là vì người kia trong lòng.
Mặc kệ gặp bao nhiêu tà ác và phản bội, mặc kệ mọi người nói cho cô thế giới tu chân tàn khốc và huyết tinh đến nhường nào, đáy lòng cô vẫn có một phần mềm mại, một mảnh chốn đào nguyên. Nếu thật sự hiểm ác như vậy, nếu tu sĩ thật sự đều là những kẻ chỉ lo cho mình, vậy năm đó, vì sao hắn lại ra tay cứu cô, hắn cứu cô hoàn toàn không có bất cứ lợi ích nào đáng nói, chẳng lẽ, hắn thèm thuồng mấy cái bánh hoa quế trong tay áo cô ư?
Mỗi lần nghĩ vậy, trên mặt cô lại hiện lên một nụ cười nhạt.
Đến khi cô tiến vào cảnh giới Hợp Thể, cô có được thanh phi kiếm thứ hai trong đời. Cô đặt tên cho nó là Đào Hoa Cười. Bởi vì cô nhớ rõ nụ cười của hắn, trải qua năm tháng lắng đọng, không hề phai màu, ngược lại như tràn ra hoa đào, dần dần hiện lên màu hồng đào ấm áp.
Nàng là cường giả Hợp Thể chi cảnh, bèn bắt đầu hỏi thăm thân phận của nam tử kia. Nàng đi bái phỏng từng môn phái kiếm tu, nhưng chưa từng phát hiện ra hắn. Những cường giả, những kiếm tu có mỹ danh kia, nàng hỏi thăm rất nhiều người, nhưng không một ai là hắn.
Tô Hàn Cẩm cũng cảm nhận được sự thất vọng của cô, nhưng cô sẽ không từ bỏ, giống như việc cô sẽ không từ bỏ kiếm đạo vậy.
Nàng ôm Hoa đào cười, lẩm bẩm tự nói, kể ra từng màn trong ký ức sâu thẳm, hết lần này đến lần khác. Nàng ôm Hoa đào cười, đem hỉ nộ ái ố của mình đều nói cho nó nghe. Nàng dùng Hoa đào cười cứu người giết người, dùng Hoa đào cười đánh tan địch nhân, chiến thắng nguy hiểm, nàng cùng Hoa đào cười tâm ý tương thông...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT