Lúc này, hắn không muốn sư tỷ lại gần, nếu không lại hứng chịu đầy trời sát ý. Bởi vì sau khi tách ra khỏi các nàng, hắn đã không còn cảm thấy nguy hiểm nữa. Cái loại uy áp lúc trước, hắn không còn sức chịu đựng thêm lần nào nữa.
Nhưng nhìn bóng dáng phía trước đang đi xa, Huyền Như Mặc lại bổ sung một câu: "Sư tỷ cũng thả Tử Linh Vận sư điệt đi, để tỷ đỡ phải phân tâm." Kỳ thật, hắn muốn nói là, dù sao đám phi kiếm kia nhắm vào tỷ, đừng lôi kéo cả Tử Linh Vận cùng chịu trận.
Lúc này, Huyền Như Mặc lại không hề lo lắng cho an nguy của Tô Hàn Cẩm. Có lẽ những hành động trước đó của sư tỷ đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng nàng.
"Đúng nga! Sư thúc ta đi trước một bước đây." Tử Linh Vận nói xong liền lách mình. Vì đã có chuẩn bị, thân pháp của cô vốn đã nhanh nhẹn, hơn nữa đám phi kiếm kia lại không nhắm vào cô, nên cô thong dong thoát thân mà không hề bị thương.
"Sư thúc, người yên tâm đi nhé!" Tử Linh Vận phất phất tay, nhìn vách đá sạch sẽ xung quanh, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác sùng bái mãnh liệt. Cô không biết vì sao mình lại có sự tin tưởng gần như mù quáng vào Tô Hàn Cẩm như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy, Tô Hàn Cẩm sư thúc nhất định sẽ không sao cả.
Những thanh phi kiếm kia... chính là kỳ ngộ của Tô Hàn Cẩm sư thúc. Còn cô, cũng phải đi tìm kiếm kỳ ngộ thuộc về riêng mình.
Đương nhiên, việc cấp bách là giải cứu Huyền Như Mặc đang bị thương và ghim trên vách đá kia ra đã. Vừa nãy hắn còn dám gọi cô là sư điệt, hừ hừ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT