Đó là ngón tay của hắn. Dạ Mân Quân cột đoạn xương ngón tay kia vào tay mình, dùng sợi hắc ti buộc chặt. Trông thật nực cười. Hắn vươn tay, lơ lửng chỉ vào cột đá phía xa, nói: "Tốt. Cô ta nói sẽ có người tới, ta rất mong chờ đấy."
Đến lúc đó sẽ không lo ngón tay đứt gãy không bày trận vẽ bùa được, cũng không sợ suy yếu mà không uy hiếp được ai. Đến lúc đó, trong lòng hắn sẽ không còn tuyệt vọng. Chỉ là nghĩ đến đây, hắn đột nhiên run rẩy, bộ xương phát ra tiếng "khanh khách".
Hắn thật là ngu xuẩn, thế mà còn vui vẻ như vậy? Trường Mệnh khóa trên người nữ nhân kia chẳng phải có thể chứa tàn hồn của kẻ kia sao? Rất có thể cũng chứa được hắn. Chỉ cần ra ngoài được, tìm thân thể, tìm truyền nhân đều dễ, tội gì ngây ngốc chờ ở đây?
Sao hắn lại không nghĩ ra chứ? Sao hắn lại quên mất? Vì sao hắn lại không nhớ gì cả?
Dạ Mân Quân ảo não gõ vào sọ mình: "Chẳng lẽ vì không có đầu óc sao?"
Niềm vui trước đó bị sự hối hận hiện tại che lấp, hắn hung hăng chọc vào bạch cốt, cảm thấy trong lòng bực bội khó tả.
Được thôi...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play