Kết quả là, cô vừa mới ra khỏi đó không lâu thì liền gặp một thi thể. Thi thể nằm gục bên vệ đường, bị một thanh kiếm đinh chặt xuống đất. Đồ vật trên người thi thể vẫn còn nguyên, ẩn ẩn còn có thể thấy túi Càn Khôn bên hông. Gần đây Tô Hàn Cẩm cũng không có thói quen bái tế thi thể, thứ hai là cô xem sách nhiều, cảm thấy tình huống như vậy phần lớn là cái bẫy. Nhưng lúc này đường chỉ có một lối, nếu cô không muốn đổi đường khác thì thế nào cũng phải đi ngang qua cái xác chết kia. Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm có chút do dự, nhưng đúng lúc ấy, trên đỉnh đầu cô vài đạo ánh sáng chợt vụt qua.

Là ba gã tu sĩ! Tô Hàn Cẩm nín thở, hạ thấp người nằm rạp xuống bụi cỏ ven đường.

Ba gã tu sĩ kia cũng thấy thi thể bên vệ đường, một người trong đó nói: "Nơi đó có thi thể, phụ cận đây còn có dấu vết đánh nhau."

Có dấu vết đánh nhau sao? Tô Hàn Cẩm cẩn thận quan sát một phen, lúc này mới phát hiện ra một vài dấu vết. Rốt cuộc cô còn thiếu kinh nghiệm, lúc trước thế mà không hề chú ý.

"Đi xuống xem thử! Cẩn thận một chút!" Một người nói.

Tiếp đó hai gã tu sĩ từ giữa không trung đáp xuống, dừng ở vị trí cách thi thể khoảng 1 mét. Bọn họ vòng quanh thi thể hai vòng, tựa hồ không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường. Một người trong đó móc ra trường kiếm, tay trái bấm tay niệm thần chú, rồi một đoàn hỏa cầu từ mũi kiếm phun ra, đem cái xác chết kia bắn cho nát nhừ. Dù cách khá xa, Tô Hàn Cẩm vẫn ngửi thấy một mùi khét lẹt.

"Không thành vấn đề, không biết là thằng tró độc thủ đoản mệnh quỷ nào. Nhìn vết thương thì thấy bị người ta nhất kiếm chém chết ngay tức khắc, người kia chắc thực lực cường hãn, khinh thường lục soát thi thể. Người này cũng là tu vi Ngưng Thần Kỳ, trên người chắc chắn có không ít thứ tốt." Kẻ phóng hỏa cầu vui vẻ nói, nói xong, hắn hạ phi kiếm xuống, tuy miệng nói không thành vấn đề, nhưng vẫn thập phần cẩn thận dùng kiếm nhặt túi Càn Khôn lên.

Tô Hàn Cẩm âm thầm tiếc nuối, chỉ là cô cẩn thận quá mức, bằng không vừa rồi đã chạy đi lột túi Càn Khôn rồi...

"Ha, có mấy chục khối trung phẩm linh thạch." Người nọ cười ha ha.

Tô Hàn Cẩm tức khắc cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Nhưng đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra, người nọ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, túi Càn Khôn rơi xuống đất, và Tô Hàn Cẩm vừa lúc thấy được bàn tay hắn, trên đó một mảnh ô thanh chi sắc. "Sao có thể, ta rõ ràng đã dùng linh khí tường bảo vệ, sao còn trúng độc?"

Một người khác kêu lên: "Ai dám ám toán chúng ta?"

"Đây là độc gì vậy, mà có thể xuyên thấu cả linh khí!" Người trúng độc rên rỉ một tiếng, rồi run rẩy dữ dội. Cả người hắn biến thành màu tro tàn, thoáng chốc đã không còn tiếng động. Kẻ đang bay trên không trung hét lớn: "Mau rời khỏi đây!"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "oanh", cái thi thể kia thế mà nổ tung, máu thịt nát vụn văng khắp nơi, kẻ phía dưới dính phải liền phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên cũng trúng kịch độc. Người trên không trung lộ vẻ kinh hãi, không dám dừng lại, bỏ mặc đồng bạn đào tẩu. Một lát sau, một bóng người từ trong rừng rậm nhảy ra. Người nọ mặc một kiện áo choàng màu đen, sau khi lục soát xong thi thể, hắn đem một khối thi thể còn tính hoàn chỉnh bày lại bên vệ đường làm mồi nhử, rồi lại chui vào rừng rậm. Chỉ là khi chui qua, hắn quay đầu lại nhìn hai mắt, và lúc này, Tô Hàn Cẩm thấy rõ tướng mạo hắn, tức khắc cau mày.

Thế giới này thật nhỏ.

Nàng lại nhanh như vậy đã gặp phải Độc Thủ Vạn Sầu. Chẳng trách loại kịch độc kia có thể thẩm thấu cả linh khí, Vạn Sầu bản thân vốn là kẻ chơi độc, độc của hắn tự nhiên âm độc vô cùng. Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm có chút đau lòng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể lùi bước, chọn một con đường khác sao?

Tô Hàn Cẩm ghé người bất động. Đôi mắt nàng đảo quanh, rồi lấy từ túi Càn Khôn ra một viên Thù Ngàn Lẫm luyện chế đan dược giải độc, sau đó cẩn thận thu liễm hơi thở, hòa mình vào chung quanh. Trong Tu Chân Giới, con đường làm giàu chính là giết người đoạt bảo, nhưng tam quan của nàng vốn rất bình thường, dù xuyên qua đến nơi này, trước mắt khẳng định cũng không làm được việc vô duyên vô cớ giết người bừa bãi. Vả lại Vạn Sầu tàn nhẫn độc ác, giết người vô số, giữa bọn họ cũng có thù oán, nếu có thể giết chết hắn, Tô Hàn Cẩm tự nhiên sẽ không cảm thấy áy náy.

Vạn Sầu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa hành tung quỷ bí, am hiểu dùng độc, sức chiến đấu cực cường, ở Hồn Nguyên thành hẳn là ít có địch thủ mới đúng. Hắn tới Ẩn Sương Mù Sơn tầm bảo, sao lại lén lút thiết bẫy rập hại người? Trừ phi...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Hàn Cẩm sáng lên. Lần trước hắn bị tu sĩ Kim Đan kỳ Thương Sơn áp chế, tuy rằng cuối cùng đào tẩu, lại tổn thất độc vật quan trọng nhất là Ngàn Bích Tím Nhện. Tục truyền, những độc sư như Vạn Sầu đều sẽ chọn một loại độc vật lợi hại để bồi dưỡng trong bản mạng nguyên thần, rất có thể bản mạng độc trùng của Vạn Sầu chính là con Ngàn Bích Tím Nhện kia. Bởi vì độc trùng bị diệt, nguyên thần hắn cũng bị thương nặng, tu vi không chừng cũng theo đó giảm mạnh, vì vậy mới xuất hiện ở Ẩn Sương Mù Sơn, lại lần nữa tìm kiếm độc vật lợi hại, hơn nữa còn làm ra loại chuyện thiết kế hại người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play