Tô Hàn Cẩm không khỏi nghĩ, lòng son môn kết minh với Hồn Nguyên thành, có lẽ cũng là vì nhìn trúng tiềm lực của Liêu Trường Thanh. Nếu như trong môn phái đại bỉ, Liêu Trường Thanh bị đánh bại, Đoạn Thần Diệu có còn khẩn trương hắn như vậy không? Hay là sẽ ngả vào vòng tay Kim Chung Lương? Nhưng những việc này đều không liên quan đến nàng. Tô Hàn Cẩm không nghĩ nhiều nữa, dời sự chú ý sang phong cảnh xung quanh.
Từ Vạn Tú Phong đến Thí Luyện Sơn hẳn là không xa, cho nên cầu vồng di chuyển cũng không nhanh. Chung quanh mây mù lượn lờ, núi xanh xa xa như mực. Ánh mặt trời từ phía đầu núi kia hé ra một chút, nhuộm màu mây tía thành một màu vàng kim. Tô Hàn Cẩm đột nhiên cảm thấy tâm tình mình nhẹ nhõm hơn một chút. So với những pháo hôi khác, vận mệnh của nàng không phải là định số mà là biến số. Mặt trời rồi sẽ mọc, khói mù rồi sẽ tan, chỉ cần còn tồn tại thì còn có hy vọng.
Nửa canh giờ sau, mọi người đến Thí Luyện Sơn. Lại đợi chừng một nén nhang, tu sĩ các đại môn phái đều đến đông đủ. Chưởng môn Chính Khí Môn nói vài câu đơn giản, rồi sai hai người khiêng ra một cái đỉnh đồng lớn. Nơi này có rất nhiều Kim Đan, dù Tô Hàn Cẩm muốn thả hư thân ra để dò hỏi tin tức, cũng không dám lỗ mãng trước mặt cường giả Kim Đan, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Có điều, thần thức của nàng cường đại, phân ra một sợi lén đánh giá toàn trường, nhưng không phát hiện Kim Chung Lương và tiểu sư muội, còn về vị đại sư huynh bi kịch kia, Tô Hàn Cẩm không quen biết nên không biết hắn có ở đây hay không.
Hai tên tu sĩ rót linh thạch vào trong đỉnh đồng, đỉnh đồng đột nhiên bắt đầu phát sáng, rồi trên đỉnh đầu xuất hiện một bàn cờ thật lớn, trông như quầng sáng Trong Suốt. Chưởng môn Chính Khí Môn cười ha hả, phi thân nhảy lên, rồi đứng trên bàn cờ.
"Chắc hẳn mọi người đều biết quy tắc tỷ thí lần này, ta không nói nhiều nữa. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ tỷ thí, bắt đầu thôi. Cuối cùng, trên bàn cờ này chỉ có thể có ba tu sĩ. Các vị hậu bối trẻ tuổi, cần phải nỗ lực mới được." Hắn vừa dứt lời, liền có tu sĩ nổi trống trận. Dưới bầu không khí này, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ của các đại môn phái đều nhảy lên bàn cờ. Tô Hàn Cẩm tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lên đến nơi, nàng liền đứng yên ở một góc bàn cờ, vận Ngưng Kiếm Thuật, kiếm khí hộ thể rồi ngồi xếp bằng xuống. Hành động này khiến không ít người chú ý. Nhưng sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị dời đi, bởi vì có một tu sĩ vừa lên bàn cờ đã bị bắn ra ngoài, thân mình rõ ràng bị thương nặng.
Một lão giả Kim Đan của Chính Khí Môn, ánh mắt hung ác, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì để áp chế tu vi, ở trên Lả Lướt Bàn Cờ đều sẽ hiện nguyên hình. Các vị đạo hữu vẫn nên tuân thủ quy củ, miễn cho mất mặt.” Lão giả nói xong thì nhắm mắt lại. Tô Hàn Cẩm đánh giá các tu sĩ trên bàn cờ một lượt, rồi cũng gục đầu xuống nhắm mắt dưỡng thần. Nếu trên Lả Lướt Bàn Cờ sẽ không xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ áp chế tu vi, vậy thì nàng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào, cứ việc ngồi đó thôi.
Trống trận vừa dứt thì tỷ thí bắt đầu. Trong phút chốc, đao quang kiếm ảnh trên bàn cờ ùn ùn không dứt, còn Tô Hàn Cẩm thì không hề sứt mẻ, tựa như một pho tượng đá. Có tu sĩ muốn xông lên công kích, kết quả vô luận là pháp bảo hay phi kiếm đều không thể tới gần nàng, liền cảm thấy người này là một kẻ khó nhằn, bèn quay đầu đi tìm người khác gây phiền toái. Cứ thế, người khác đánh đến khí thế ngất trời, còn chỗ Tô Hàn Cẩm thì lại một mảnh tường hòa.
Tuy nói Tô Hàn Cẩm tĩnh tọa không nhúc nhích, nhưng thần thức của nàng vẫn tập trung vào toàn trường, đem nhất cử nhất động trên bàn cờ đều thu vào trong mắt. Lòng Son Môn và Hồn Nguyên Thành là đồng minh, Thương Hoa Phái và Hoa Thanh Phái tựa hồ cũng kết thành một sợi dây thừng, Phạn Âm Các và Vạn Thú Môn cũng như vậy. So ra thì, Thiên Huyền Kiếm Môn và Chính Khí Môn có vẻ đơn độc. So sánh ra, kiếm thuật của tu sĩ Thiên Huyền Kiếm Môn cũng không cao minh lắm, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, không đến một lát sau, thế nhưng toàn bộ đều bị loại khỏi bàn cờ.
Thiên Huyền Kiếm Môn thế nhưng suy sụp đến mức này sao? Đây vẫn là môn phái năm xưa từng xuất hiện đại năng Phản Hư Kỳ sao? Có lẽ là do tu luyện Lăng Thiên Kiếm Quyết, Tô Hàn Cẩm đối với kiếm tu vẫn có hảo cảm. Lúc này nhìn thấy đám kiếm tu này bị quét khỏi bàn cờ, Tô Hàn Cẩm thở dài. Nếu Lăng Trời Giá Rét tiền bối nhìn thấy hậu bối của môn phái mình có thực lực như vậy, nghĩ đến cũng sẽ thập phần thất vọng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play