"Im lặng!" Thao Thiết lại gầm lên một tiếng, "Còn khóc nữa ăn hết!"
Lần này, phần lớn Hư Không thú đều im bặt, còn mấy con chớp mắt, nước mắt lã chã, khụt khịt nho nhỏ. Thao Thiết động thủ, nó nuốt chửng mấy con Hư Không thú còn đang khóc vào miệng, động tác cực nhanh, đến Tô Hàn Cẩm cũng hơi sửng sốt.
Cố tình nó nuốt xong còn há miệng cho đám Hư Không ấu thú khác xem, lè lưỡi cho chúng nó thấy, mấy con không nghe lời kia đã bị nó nuốt vào bụng rồi. Kết quả, tất cả Hư Không ấu thú đều ngơ ngác, đứng im tại chỗ, không dám khóc cũng không dám động đậy.
Thao Thiết ngẩng đầu đi tới đi lui, "Bây giờ bắt đầu tu luyện, trước vận hành tâm pháp một chu thiên." Hư Không thú bắt đầu động, nhưng hai con thuần hắc phía trước nhào tới, nhe răng trợn mắt giận dữ, muốn công kích Thao Thiết, kết quả đến một sợi lông của Thao Thiết cũng không làm tổn thương được. Thao Thiết còn hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc nói: "Chính vì các ngươi không tu luyện, nên giờ đến bạn của mình cũng không giúp được!"
Nó dừng một chút, "Nhân lúc ta còn chưa hấp thu, mau chóng vận hành xong tâm pháp, ta sẽ trả bạn của ngươi lại cho ngươi. Nếu không làm được..." Thao Thiết sờ sờ bụng, nước miếng lập tức chảy ra, khiến hai con Hư Không thú màu đen đều ngơ ngác sửng sốt, lát sau trở về chỗ, ngồi xuống tại chỗ bắt đầu tu luyện tâm pháp ngay.
Trong bụng Thao Thiết có trời đất khác, mấy ngày liền Huyền Kiếm Môn nhiều người như vậy còn chứa được, huống chi mấy con Hư Không thú. Nó giáo huấn xong thì thu nhỏ lại bằng con chó nhỏ, nằm đó không ngừng chảy nước miếng, còn lải nhải liên tục: "Thơm quá, thơm quá, thịt Hư Không thú chắc chắn ngon mềm..."
Tô Hàn Cẩm cạn lời dùng mũi chân đá nó hai cái, "Đừng niệm!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play