Hạ Việt Xuyên nghĩ ngợi rồi tiến lên một bước nói: "Lần trước chúng ta bị cuốn ra ngoài, gió lốc ở khe nứt này liền ngừng, sau đó, khe nứt cũng biến mất."
"Đúng vậy, hiện tại những thứ này vẫn còn tồn tại, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa sao!" Linh Lung chân nhân vội vàng nói thêm vào.
"Ừ!"
Kẽ nứt không gian ngày càng mỏng manh, hy vọng cũng dần xa vời. Vài người lặng lẽ đứng đó, chợt một tiếng thở dài vang lên, kéo theo tất cả chìm vào bi thương. Đúng lúc này, Hồ Ly Thiên kinh hãi kêu lên, giọng nói khàn đặc như tiếng gió rít qua khung cửa gỗ mục nát, chói tai vô cùng.
Từ trong kẽ nứt, một bóng đen vụt ra. Mọi người còn chưa kịp định thần thì đã thấy một móng vuốt bám vào mép kẽ nứt. Thao Thiết thân hình khổng lồ chở Dạ Mân Quân hôn mê xuất hiện, cả người nhuốm máu, tựa như vừa vớt từ vũng máu loãng.
"Rống!" Thấy Thao Thiết có vẻ như đã tắt thở, Hồ Ly Thiên vội vàng túm lấy nó. Vừa kéo được cả hai ra, khe nứt liền biến mất trong chớp mắt. Mọi người dường như nghe thấy một tiếng "Bùm" trầm đục, đó là tiếng cánh cổng đóng sập, phong ấn lại viễn cổ bí cảnh ăn thịt người kia. Kẽ nứt trên mặt đất cũng dần khép lại, biến mất không dấu vết.
Hồ Ly Thiên định bụng xem xét vết thương của Thao Thiết và Dạ Mân Quân, vừa thu nhỏ thân hình bay tới thì thấy Thao Thiết đang quỳ rạp trên mặt đất bỗng thu nhỏ lại thành hình dáng một con tiểu hắc cẩu. Nó bò ra từ dưới thân Dạ Mân Quân, đứng vững rồi lắc mình một cái, máu me văng tung tóe lên đầu lên cổ Hồ Ly Thiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT