Huyết trì đã bị hủy, giờ là lúc trời cao, cũng không còn hung hiểm phía trước. Tô Hàn Cẩm vốn dĩ đã cực kỳ suy yếu vì trăng non ngọc phản phệ. Sau đó, nàng còn miễn cưỡng thao tác ngọc gạch công kích Thiên Ma, lúc này đã không thể đứng vững. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua cái cổ quái ít hơn huyết trì, nhìn mặt nước bình tĩnh kia. Bỗng nhiên nàng cảm thấy, huyết trì kia giống như Bạch Ngọc Hồ Lô trong tay nàng. Nàng đã nói chờ cứu người rồi sẽ trở về xem hắn, nhưng hiện tại... Cửa đá sắp đóng, nàng không thể trở về được nữa.
Thần sắc Tô Hàn Cẩm ảm đạm. Ý thức của nàng càng ngày càng mỏng manh, chậm rãi ngã xuống. Giang Vân Nhai duỗi tay định đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân thể nàng biến mất.
Trong một chớp mắt trước khi hôn mê, Tô Hàn Cẩm tiến vào Bạch Ngọc Hồ Lô, nàng ngã xuống trên lớp lá cây dày, đầu gối lên Bạch Ngọc Thạch Gạch. Viễn cổ bí cảnh không có thiên địa linh khí, bản thân nàng cũng tiêu hao quá lớn, bởi vậy đến khi vào Bạch Ngọc Hồ Lô, miệng vết thương trên người nàng vẫn chưa khép lại hoàn toàn, máu dính trên lá cây xanh tươi, giữa màu xanh biếc lộ ra sắc đỏ yêu dị. Khí linh hắc mã kéo nàng vào nước ao, còn khối bạch ngọc gạch nàng mang vào, đại hắc mã nghĩ nghĩ, cũng ném nó vào trong nước.
Nàng nằm ở đáy nước, đầu gối lên khối phương gạch kia. Nước ao ôn hòa vuốt phẳng miệng vết thương của nàng, còn Tô Hàn Cẩm trong hôn mê, tựa hồ đang mơ một giấc mộng kiều diễm. Chung quanh là một mảnh ngọc sắc ôn nhuận, dòng nước chậm rãi bao bọc lấy nàng, vừa ấm áp lại ôn nhu.
Nàng còn có thể ngửi được hơi thở quen thuộc, ở trong làn nước ôn nhuận kia, những "tiểu ngư" nghịch ngợm bơi lội quanh nàng, khẽ chạm vào da thịt nàng. Chân trần nàng đi lại trong làn nước bích, theo hương vị quen thuộc tìm kiếm, chẳng bao lâu sau, nàng thấy được bóng hình quen thuộc kia.
Tóc hắn bạc rối tung, sợi bạc trôi nổi trong nước, như ảnh ngược một hồ ánh trăng. Tô Hàn Cẩm cảm thấy có chút hoảng hốt, nàng sững sờ tại chỗ, rồi nhìn thấy hắn đã đi tới, bước chân không nhanh, nhưng chớp mắt đã đến trước mặt nàng.
Tiểu ngư bơi lội, trên người vảy bạc thường thường lóe lên ngân quang, khiến Tô Hàn Cẩm cảm thấy trước mắt chợt lóe chợt tắt. Nàng không biết người trước mặt có phải là thật không, theo bản năng đưa tay chạm vào, thật sự chạm vào mặt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT