Có lẽ thanh âm là giả, nhưng cảm giác quen thuộc kia lại không phải giả, ngay cả uy áp trên cửa đá này, cũng không phải giả. Không chỉ có nàng, mà còn có Hồ Ly Thiên có thể chứng minh. Nàng muốn đi vào, bức thiết mà muốn đi vào. Tiên Minh tuy rằng đích xác có người bị thương, nhưng người bị thương đều là tu sĩ tu vi thấp, như Vân Thản Nhiên. Nàng căn bản không hề chịu nửa điểm tổn thương, tu sĩ hoàn hảo không tổn hao gì càng chiếm đại bộ phận, vì sao lại yêu cầu nghỉ ngơi chỉnh đốn, còn muốn tận 2 ngày?
Ở chỗ này, địa phương hẹp hòi, nhân số Tiên Minh vẫn gấp đôi bên ta trở lên, mà bọn họ lại lòng mang ý xấu, phải thời khắc đề phòng bọn họ ám hạ độc thủ, háo ở chỗ này mới là không sáng suốt nhất.
Vân Thản Nhiên trước nay không đem Tô Hàn Cẩm để vào mắt. Tu sĩ Đại Thừa ba tầng, nếu không phải may mắn có được cổ ngọc tàn phiến, căn bản không có tư cách nói chuyện với nàng, mà hiện tại, nàng thế mà còn dám trực tiếp phản bác nàng. Vân Thản Nhiên hơi mỉm cười, “Một đường này hao tổn không ít. Khôi phục đến trạng thái cường thịnh rồi đi vào mới là thượng sách. Vị đạo hữu này trong tay chỉ có một khối cổ ngọc tàn phiến, nếu ngươi không muốn chờ, vậy thì cứ việc một mình đi vào.”
“Chỉ cần ngươi có bản lĩnh một mình mở ra được cửa đá kia.” Vân Thản Nhiên trong lòng khinh thường nói.
Vân Thản Nhiên nói xong thì không hề nhìn Tô Hàn Cẩm, ngón tay trong tay áo bắn ra, một cái đệm hương bồ liền huyền phù trên mặt đất, nàng ngồi xếp bằng xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần, lại là không muốn mở miệng nói chuyện nữa. Thấy nàng làm vậy, tu sĩ Tiên Minh cũng sôi nổi đả tọa điều tức. Cũng có người khiêu khích nhìn Tô Hàn Cẩm, không chút che giấu sự khinh thường đối với nàng.
Tô Hàn Cẩm đảo mắt nhìn khắp đám tu sĩ giữa sân, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên người các tu sĩ Nho Môn. Nàng phát hiện tu sĩ Nho Môn chỉ bị thương một hai người, hoặc chỉ là vết thương nhẹ đã sớm khôi phục, nàng âm thầm đánh giá một phen rồi khép mắt lại. Bàn tay nàng vẫn luôn nắm chặt mảnh tàn phiến cổ ngọc kia, sớm đã che kín hơi nóng, nhưng lúc này, nàng cảm thấy vật trong lòng bàn tay nóng lên khác thường. Tô Hàn Cẩm tựa lưng vào cửa đá, mặc kệ ánh mắt của những người khác, chỉ gắt gao nắm lấy mảnh cổ ngọc tàn phiến, chờ đến khi tu sĩ Nho Môn điều tức xong, nàng trực tiếp rót tín ngưỡng chi lực vào trong đó.
Những mảnh cổ ngọc tàn phiến này vốn có cảm ứng lẫn nhau, một mảnh động thì tất cả cùng động, vậy nên, chỉ cần bọn họ đều ở đây, có lẽ nàng sẽ mở được cánh cửa này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play