"Mà lúc này, đi mở ra viễn cổ bí cảnh này, rốt cuộc là kỳ ngộ hay uy hiếp, thật sự khó nói rõ." Triển Hồng Phi thở dài, "Nho Môn lại không có chìa khóa, năm chiếc chìa khóa đều nằm trong tay Tiên Minh. Hiện giờ thực lực Tiên Minh cực kỳ cường hãn, chúng ta muốn ra tay cũng hoàn toàn không chiếm lý. Tiên Minh phân cho Nho Môn năm cái danh ngạch, Hạ Việt Xuyên bên kia cũng có một cái, ta hy vọng từ chỗ ngươi, cũng có thể có được danh ngạch tiến vào viễn cổ bí cảnh."
Tô Hàn Cẩm tính toán một chút, bên nàng có nàng, Giang Vân Nhai, Dạ Mân Quân, tiểu kim long, Thao Thiết cùng Hồ Ly Thiên. Giang giang cùng Giang Vân Nhai không biết có được tính là một không, nếu hai người hợp thể đi vào thì chắc chắn là một, tách ra thì phỏng chừng chiếm hai danh ngạch. Như vậy, nàng có thể chia ra nhiều nhất ba danh ngạch. Chỉ là nàng cùng Nho Môn không có nhiều giao tình, cũng không tính hiểu rõ tận gốc rễ. Nho Môn lúc này bày ra bộ dáng tâm hệ thiên hạ thương sinh. Nhưng rốt cuộc chân tướng là gì, ai mà nói rõ được. So với Nho Môn, nàng cảm thấy giao danh ngạch cho Lả Lướt cùng Hạ Việt Xuyên đáng tin hơn. Có điều Tô Hàn Cẩm không phản bác, nàng nhíu mày suy tư. Triển Hồng Phi thấy vậy, cười nói: "Nếu Nho Môn thực sự có dã tâm gì, cũng sẽ không co đầu rút cổ ở Mang Sơn."
"Tu sĩ Tiên Minh tiến vào bí cảnh, khẳng định không có hảo ý với các ngươi, chỉ sợ ngay cả Nho Môn ta bọn họ cũng muốn xuống tay. Rốt cuộc nhân số chênh lệch quá lớn. Bất quá Nho Môn ta có không ít cường giả Đại Thừa hậu kỳ, nếu có thêm danh ngạch đi vào, nhất định có thể bảo hộ các ngươi chu toàn." Tô Hàn Cẩm thế đơn lực mỏng. Triển Hồng Phi nghĩ ngợi, "Người của Nho Môn nguyện lập hạ lời thề tâm ma, không được làm ra chuyện nguy hại đến các ngươi."
Vốn dĩ Tô Hàn Cẩm cũng không lo được nhiều người như vậy, lúc này lời Triển Hồng Phi nói khiến nàng động tâm, có điều nàng không lập tức đáp ứng, mà ra ngoài thương nghị với đồng bạn, còn hỏi ý kiến Lả Lướt, cuối cùng mới đồng ý đề nghị của Triển Hồng Phi.
Triển Hồng Phi có trong tay một vài ghi chép về viễn cổ di tích, hẳn là gã đã dùng chúng để đổi lấy danh ngạch từ Tiên Minh. Trong viễn cổ di tích kia, rất có thể là một vùng đất hoang vu, đẫm máu loãng. Nơi đó không một tia linh khí, hoang vắng, cô tịch, chỉ có tử khí vô tận phiêu đãng trên không trung. Bao phủ lấy nơi đó là những trận pháp cấm chế nguy hiểm, một tử vong cấm địa thật sự.
Không có linh khí, bọn họ cần phải chuẩn bị đại lượng Bổ Linh Đan dược phẩm giai cao; tử khí mãnh liệt, cần phải có pháp bảo phòng ngự khắc chế ma khí; trận pháp cấm chế quá nhiều, yêu cầu tu sĩ đại thành về trận pháp; còn có bẫy rập dụ hoặc do Thiên Ma viễn cổ lưu lại quá nhiều, tốt nhất là có linh tu Nho Môn có thể thanh tâm ngưng thần. Nói đến đây, Triển Hồng Phi vuốt râu cười, đảo lại biểu lộ sự quan trọng của tu sĩ Nho Môn.
Mặt khác không nói, linh khí đan quá trọng yếu, Tô Hàn Cẩm và những người khác cần phải chuẩn bị. Bạch Ngọc Hồ Lô của cô tuy rằng có linh khí, nhưng người khác không thể vào được, sinh mệnh chi tuyền thì có thể khôi phục linh khí, nhưng thời gian tiến vào viễn cổ bí cảnh chắc chắn không ngắn, nhiều người như vậy tiêu hao thì quá dọa người, thật sự không chống đỡ được bao lâu. Bởi vậy, linh khí đan là cần thiết, phẩm giai càng cao càng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT