Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
Tuần trước, tiệc độc thân của tôi.
Lục Trầm Ngư đăng cả ngàn chữ, nói về sự không cam tâm và tình yêu của mình.
“Đêm nay tôi sẽ nói rõ,” cô ta viết, “Nếu anh ấy yêu tôi, thì không thể từ chối tôi được.”
Cô ta đã làm được. Hôm đó, Chu Dữ An hoàn toàn đón nhận nụ hôn của cô, hưởng thụ như mật ngọt.
Chuyến đi J thị của bọn họ, cô ta viết:
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi được đi du lịch với người mình yêu. Sau chuyến này, tôi sẽ trả anh ấy lại nguyên vẹn cho bạn thân, và chôn chặt tình yêu này mãi mãi.”
Nghe như đang ban ơn vậy.
Nhưng… tại sao người phải tiếp nhận “rác thải tái chế” lại là tôi?
Trong bảy ngày đó, Lục Trầm Ngư đăng hơn chục bài.
Cô ta nói: muốn thử cảm giác làm tôi một lần, nên cố ý đi đến những nơi tôi từng đến với Chu Dữ An.
“Tôi muốn để mùi hương của mình phủ kín mọi ký ức của anh ấy. Từ nay, chỉ cần thấy cô ta, anh ấy sẽ nhớ đến tôi.”
Tôi nhìn những bức ảnh cô ta đăng — từ nhà hàng từng đi, khách sạn từng ở, quán ăn vặt từng ghé… Cùng một địa điểm, nhưng là hai con người khác nhau.
Tôi như tự hành hạ bản thân, không ngừng dõi theo từng dòng trạng thái của cô ấy.
Nhưng đến cuối cùng, từ buồn nôn, tôi dần trở nên tê dại.
Hóa ra sau khi tê liệt, cảm xúc cũng sẽ bị bào mòn đến không còn gì.
Ngày thứ ba ở thành phố A, lãnh đạo công ty ở đây chủ động đưa cành ô liu cho tôi.
“Tống Di Chân, thật ra cô cũng biết, bộ phận quản lý ở trụ sở chính đã gần như bão hòa. Nhưng nếu ở chi nhánh thành phố A này, cơ hội thăng tiến của cô sẽ rộng mở hơn. Cô có muốn cân nhắc ở lại không?”
Tôi đáp: “Không cần cân nhắc đâu ạ.”
Trước đây, để được ở cùng một thành phố với Chu Dữ An, tôi đã từ chối không ít cơ hội tốt.
May mắn thay, bây giờ vẫn còn kịp.
Cũng đúng ngày hôm đó, chuyến du lịch của Chu Dữ An và Lục Trầm Ngư kết thúc.
Cô ấy gọi điện cho tôi, giọng mang theo chút ngượng ngùng lấy lòng:
“Di Chân, cậu có muốn gì không? Tớ sắp về rồi, đang ở cửa hàng miễn thuế sân bay nè~”
Tôi mỉm cười, ngồi trong văn phòng mới rộng rãi sáng sủa, lười biếng khuấy đá trong cốc thủy tinh.
Tôi hỏi: “J thị vui không?”
Đối diện im lặng một lúc, rồi vội vàng cười gượng:
“Cậu nói gì vậy? Di Chân, tớ đi là B thị mà, cậu nhớ nhầm rồi haha…”
Tôi nói: “Mở loa ngoài đi.”
Lục Trầm Ngư hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Tôi nói rõ ràng từng chữ:
“Ngư Ngư, Chu Dữ An — chúc hai người, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc.”
Giây tiếp theo, tôi dứt khoát cúp máy, rồi tắt nguồn.
Hãy để tôi là người vẽ dấu chấm hết cho chuyến đi của bọn họ.
Tôi muốn để thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu họ rơi xuống.
Tôi muốn khúc ca ly biệt vang lên, để họ chỉ có thể lo sợ, bất an trên đường trở về...
... đoán xem, rốt cuộc tôi đã biết được bao nhiêu?
Chu Dữ An đến tìm tôi ở thành phố A vào một buổi hoàng hôn.
Tôi không ngạc nhiên. Anh ta về nhà thấy đồ đạc của tôi không còn, tất nhiên sẽ đến công ty tìm.
Anh đứng trong ánh chiều tà, tóc tai rối bù, quầng thâm to đùng dưới mắt, cằm đầy râu ria xồm xoàm — trông vừa tiều tụy vừa nhếch nhác.
“Vợ à, em… em biết hết rồi đúng không?” Anh run run môi, muốn tiến đến gần tôi.
Tôi thở dài: “Về nhà em nói chuyện.”
Giữa chúng tôi, đúng là vẫn còn thiếu một cuộc chia tay đàng hoàng.
Tôi dẫn anh ta về căn hộ tôi thuê ở A thị.
Vừa xoay người khóa cửa, sau lưng liền nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn — tôi quay đầu lại, thấy Chu Dữ An quỳ sụp xuống đất.
“Em đánh anh đi!” Anh ta đau khổ nói. “Anh thừa nhận lúc đó hồ đồ, đã làm chuyện có lỗi. Nhưng khi biết em dọn đi, anh thật sự rất sợ, sợ sẽ mất em như vậy… Vợ ơi, em muốn làm gì cũng được, đừng rời xa anh, được không?”
Tôi nhìn anh, chẳng có chút cảm giác hả hê khi "rửa được mối hận lớn".
Giờ anh mới biết sai, thì có ích gì?
Tôi hỏi: “Anh có biết… lẽ ra chỉ còn một tháng nữa là chúng ta kết hôn không?”
Tôi nói rất nhẹ, giọng rất bình thản, nhưng lời nói ấy lại khiến anh gần như sụp đổ.
Anh như bị bóp nghẹt cổ, đau đớn khom người, ôm mặt khóc nức.
Tôi vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, bước từng bước đi ngang qua anh, ngồi xuống ghế sofa.
Tôi nói: “Dữ An, chúng ta kết thúc rồi.”
Hai mắt anh đỏ ngầu: “Anh không đồng ý! Anh không đồng ý! Anh chỉ phạm sai lầm một lần, anh chưa từng định có tương lai gì với cô ấy cả! Chuyến đi này xong, anh sẽ cắt đứt! Người anh muốn đi đến cuối đời vẫn luôn là em! Vợ ơi, tin anh được không?”
Anh trông có vẻ đau khổ đến tột cùng, như thể thực sự yêu tôi.