Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

Ngày tôi dẫn anh đến gặp Lục Trầm Ngư, trời âm u.

Trên mạng thường có câu đùa: “Bạn thân chính là bà mẹ vợ đầu tiên, nhìn thế nào cũng thấy bạn trai đối phương không vừa mắt.”

Lục Trầm Ngư đúng là hoàn toàn phù hợp với câu nói đó.

Chúng tôi ăn ở một quán cá nướng gần cổng trường. Khi đó cô ấy đang gấp rút hoàn thành bài tập kết môn, đến mức không có thời gian gội đầu, mặc chiếc áo thun rộng đơn giản, đi dép xỏ ngón, trên mặt là vẻ tiều tụy của mấy đêm thức trắng.

Còn tôi thì đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, từ đầu tóc đến quần áo đều được phối rất chỉn chu.

Lục Trầm Ngư ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, đẩy Chu Dữ An sang ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người anh, nói thẳng: “Đây là bạn trai của cậu à?”

Có lẽ vì trong lời cô ấy quá nhiều sự chê bai, nên thái độ của Chu Dữ An với cô cũng không được thân thiện.

Sau đó, tôi hỏi anh thấy bạn thân tôi thế nào. Anh bĩu môi, nói: “Hơi cẩu thả, chẳng giống con gái chút nào.”

Tôi nói: “Cô ấy là người đã lớn lên cùng em từ nhỏ, hai người là những người quan trọng nhất với em, nhất định phải hòa thuận với nhau nhé.”

Khi ấy tôi tuyệt đối không ngờ, trong tương lai, tôi sẽ bị hai người quan trọng nhất ấy phản bội cùng một lúc.

Tôi vừa điên cuồng gọi điện thoại, vừa nghĩ: nếu chuyện đêm đó không phải là tai nạn, vậy rốt cuộc, bọn họ bắt đầu từ khi nào?

Là khi tôi ngu ngốc giới thiệu họ với nhau ư?

Là khi tôi khăng khăng muốn Lục Trầm Ngư làm phù dâu, kéo cô ấy cùng tôi và Chu Dữ An sắp xếp mọi việc cho hôn lễ sao?

Cuối cùng, giọng nữ máy móc lạnh lùng vẫn vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Lúc này, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, tay run run gọi cho Lục Trầm Ngư.

Tút… tút… tút…

Cô ấy cũng không bắt máy.

Trái tim tôi như chìm xuống đáy vực.

Tôi đứng bật dậy, ném chiếc nhẫn đính hôn trong tay ra xa.

Chiếc nhẫn nhỏ xíu đập vào mặt kính bàn trà, rồi bật xuống đất, phát ra những tiếng lanh canh lạnh lẽo.

Tôi thật sự rất muốn biết...

Khi họ đặt tôi – người say rượu – sang một bên, rồi mặc sức hôn nhau, trong lòng họ có chút nào cắn rứt không?

Hay chỉ thấy hồi hộp kích thích, đầy khoái cảm của sự phản nghịch?

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi đổ chuông.

Là giọng chị quản lý: “Tống Di Chân, em nghĩ kỹ chưa? Cơ hội đi công tác ở thành phố A, em thực sự muốn từ chối sao?”

Đây là cơ hội công tác mà trước đây tôi từng từ chối để chuẩn bị cho hôn lễ.

Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của chính mình cất lên: “Chị Trương, giúp em đặt một vé máy bay.”

Tôi thật sự không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Tôi nhận được tin nhắn WeChat của Chu Dữ An khi vừa tỉnh dậy trong khách sạn ở thành phố A.

“Vợ à, xin lỗi nhé! Hôm qua anh bận họp cả ngày, điện thoại hết pin mà anh không để ý.”

“Em không đợi anh chứ? Anh đã nói dạo này công việc anh rất bận rồi mà.”

“Hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố J, em giúp anh thu dọn chút hành lý mang đến công ty được không?”

“Di Chân? Em không trả lời à? Đừng giận mà, công việc anh thật sự rất áp lực, em không thể hiểu cho anh một chút sao?”

“Thôi, anh sẽ đi J thị mua đồ mới. Di Chân à, em như vậy khiến anh lo lắng cho cuộc sống sau hôn nhân của mình đấy.”

Từng tin nhắn đến dồn dập, gần như toàn là chỉ trích tôi.

Tôi nắm chặt điện thoại, lòng hoang mang, chẳng thể nhớ nổi hình dáng chàng trai từng chỉ có tôi trong mắt đó, rốt cuộc trông như thế nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play