Không chỉ Khương Nguyệt và Tiết Diễm xem mà ngay cả những người trong thôn rảnh rỗi cũng đứng xem. Thậm chí những người đang phơi lúa trong sân cũng nhìn về phía này. Dù rằng ngôi nhà này vẫn chưa hoàn thiện, nhưng ai cũng biết, một khi hoàn thành, đây sẽ là ngôi nhà gạch xanh, ngói đỏ khang trang nhất trong làng, không biết đến bao giờ mới có người khác xây được ngôi nhà như vậy.
Những chiếc xe ngựa chở ngói cứ lũ lượt qua lại, liên tục mấy ngày liền, không chỉ người trong thôn thấy mà người ngoài thôn cũng nhìn thấy được. Lưu gia thôn, đặc biệt là Lưu Quế Sinh, nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy trống vắng, hụt hẫng. Hắn nghĩ đến nếu như mình có đối xử tốt hơn với người ta một chút... Chỉ cần một chút thôi...
Nhìn những chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chở ngói đi qua, hắn xoay người bước vào nhà. Về đến nhà, nhìn thấy sắc mặt buồn bã, ủ rũ của hắn, những người trong gia đình liền hỏi hắn có chuyện gì.
Hắn tức giận vỗ mạnh tay lên đầu mình: "Ta còn có thể làm sao nữa! Các ngươi không ra ngoài nhìn xem sao? Một xe ngói lại một xe ngói kéo qua đó!"
Hắn quay sang nói với vợ: "Ai mà chẳng nhìn thấy, nhưng có ích gì đâu, ngươi không phải sợ Tiết Tam Hổ sao? Không được nương lại đi ra ngoài, vậy sao không tự mình đi xem?"
Vợ hắn tức giận đỏ mặt, không nói được gì.
"Lão cha!" Lưu Kháo Sơn thấy mẹ mình mặt đỏ bừng, liền lên tiếng, ngụ ý bảo cha không cần nói thêm nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play