Thất Dạ vội vàng vào đến kinh thành, rồi về thẳng quốc công phủ. Thiệu Bá Kỳ nghe tin Thất Dạ đã trở lại, vội vã ra đón.
"Đại công tử, thuộc hạ có tội!" Thất Dạ quỳ xuống, dâng lên một phong thư đồng thời xin lỗi."Phong thư này vốn phải giao cho đại công tử từ tháng Giêng đầu năm, nhưng trên đường gặp phải thiên tai, núi lở, con đường bị chặn lại, không có thôn xóm, cũng chẳng có tiệm để nghỉ. Thuộc hạ đã cố gắng tìm người giúp dọn đường, mãi đến hôm nay mới có thể đưa thư đến."
"Đó là thiên tai, đâu phải lỗi của ngươi? Ngươi có tội gì đâu?" Thiệu Bá Kỳ tiếp nhận thư, một tay nâng Thất Dạ đứng lên,"Mau đứng lên đi."
"Đa tạ đại công tử!" Thất Dạ cúi đầu, vội vã đứng dậy.
Thiệu Bá Kỳ mở phong thư ra, mắt nhìn chăm chú vào từng chữ.
Mấy ngày trước, hắn cũng đã nhận được một phong thư từ nhị đệ. Khi ấy là do Tứ Dạ mang tới. Lá thư đó khiến hắn biết được, Vệ Tử Chiêm thật sự có vết sẹo ở lòng bàn chân, chứng tỏ hắn không phải cháu ngoại của Thái Tử. Tiết Diễm mới là cháu ngoại thật sự của hắn. Mọi chứng cứ đều đã được thu thập đầy đủ, chỉ chờ cơ hội để bẩm báo Hoàng Thượng.
Hiện giờ lại có thêm một phong thư, nội dung chủ yếu là khẳng định hắn có thể bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng, đồng thời hỏi ý Hoàng Thượng xem có nên cử người từ kinh thành đến thu thập thêm chứng cứ hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play