Bỗng nhiên, đôi mắt phượng hơi xếch của cô liếc về phía hắn, khóe miệng cong lên, hỏi: “Sao nào, bị ta mê hoặc rồi à?”
Oanh Ca vội nịnh hót: “Điện hạ đương nhiên là tuyệt mỹ.” Thôi, chắc hắn nghĩ nhiều rồi.
Ninh Xu không đáp lời hắn, chỉ đưa tay ra, hào phóng chia thức ăn cho cá cho Oanh Ca: “Này, ngươi cũng thử cho cá ăn đi.”
Oanh Ca đáp lời, cúi người, khẽ nhón một chút mồi từ lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay hắn chỉ dính mồi, không chạm vào tay Ninh Xu.
Ninh Xu xoa xoa số mồi còn lại trong lòng bàn tay, xem ra tiểu tử này cảnh giác thật. Vừa ném mồi xuống sông, cô vừa hỏi Oanh Ca: “Ở Nam Phong quán sống thế nào? Có bị ai làm khó dễ không?”
Oanh Ca đáp: “Cuộc sống… cũng tàm tạm, chỉ cần không phạm sai lầm, chỉ cần nghe lời, cha đối đãi với chúng ta cũng coi như ôn hòa, ấm no không thành vấn đề.” Trong thời buổi này, đối với người thường mà nói, có thể no ấm đã là mãn nguyện lắm rồi.
Ninh Xu lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi với khôi thủ của quán giao tình thế nào? Vĩnh An quận chúa rất có hứng thú với hắn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play