Ninh Xu lúc này mới nhớ ra, gần đây không thấy khối ngọc kia đâu, hóa ra là hôm đó đánh mất.
Nhưng khối ngọc bội mới này, dù thế nào cũng không thể liên hệ với khối ngọc hình cá mà cô đã mất —— nó có hình dáng đầy đặn, mượt mà, ngọc chất nhuận không tì vết, hoa văn phức tạp tinh xảo, sinh động như thật, còn có một mùi hoa nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là được chuẩn bị tỉ mỉ, thay thế cho khối ngọc kém chất lượng của cô.
Ninh Xu cân nhắc, cô đến thời đại cổ đại này lâu như vậy, đã có thể ước lượng được giá trị hàng hóa, xét từ ngọc chất và thủ công, khối ngọc này ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục lượng bạc, so với khối ngọc mà trước kia cô mua được bằng một xâu tiền đồng, tốt hơn quá nhiều.
Tạ Dữ hẳn là coi tiền như rác, mà cô cũng đã cứu Tạ Tri Hạnh, thu chút lợi lộc cũng không quá đáng.
Vì thế, Ninh Xu vui vẻ nhận lấy ngọc bội.
Cô hỏi hệ thống: “Khối ngọc bội này, ta không có cách nào bỏ vào 【 ba lô 】 sao?”
Hệ thống: "Không còn cách nào khác đâu, phải nhận được 【 chân thành chúc phúc 】 thì mới có thể đưa đồ vào 【 ba lô 】."
Rõ ràng, một khối mỹ ngọc còn kém xa một chuỗi tiền đồng của Đoạn Hiển.
Có điều, không thể biến thành đạo cụ mang đi cũng chẳng sao, Ninh Xu còn phải làm nhiệm vụ, có thêm chút tiền phòng thân vẫn tốt hơn. Huống chi Tạ Dữ không để tâm, với cô mà nói đó là chuyện tốt, cô không định dựa vào Tạ Tri Hạnh để tiếp cận hắn.
Khoảng cách này vừa vặn là tốt nhất.
Đứa bé Tạ Tri Hạnh này rất nhạy cảm, hiểu chuyện đáng yêu lại ngoan ngoãn, Ninh Xu rất thích cô bé, không muốn vì mấy chuyện nhỏ này mà làm hỏng quan hệ giữa hai người.
Ninh Xu tùy tay đặt ngọc bội lên giường, cầm lấy thoại bản giải buồn.
Vết thương sau gáy cô đã dưỡng khỏi, chỉ là vẫn chưa thể vận động mạnh, đọc sách trở thành hoạt động thú vị nhất.
Bỗng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ho khan, nhĩ tiêm Ninh Xu khẽ động, nghe ra giọng nói trầm thấp của thiếu niên này là ai, cô không khỏi cong cong khóe môi.
Khéo thật, cô còn chưa giăng lưới, cá đã tự bơi đến rồi.
Cô giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Ngay sau đó, cửa sổ "kẽo kẹt" một tiếng bị mở ra, Tạ Loan một chân đạp lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.
Ninh Xu: "..." Anh em Tạ gia đều có chung sở thích trèo cửa sổ sao?
Tạ Loan mặc một thân áo lụa màu son thêu hoa văn vạn chữ, tóc búi nửa đầu, dùng một cây trâm gỗ đàn cố định lại. Động tác này khiến ống tay áo tung bay, sợi tóc rủ xuống tạo thành một đường cong, vừa tươi tắn, vừa trương dương xâm nhập vào mảnh đất này.
Nếu trên mặt hắn mang theo nụ cười, biết cách tận dụng vẻ ngoài của mình hơn thì tốt.
Ninh Xu thu hồi ánh mắt, ngón tay khẽ nhéo trang sách thoại bản, lật xuống trang sau.
Tạ Loan lần đầu tiên xâm nhập khuê phòng của nữ tử.
Nơi này gọi là Quân Tử Viên, vốn là một gian khách xá, nhưng sau khi Ninh Xu ở đây, đã thêm vào không ít đồ vật, có bàn ghế bọc vải mới tinh, rèm châu ngăn cách các khu vực, trên bàn là bình hoa sứ men xanh, cắm một bó hoa nghênh xuân còn đọng sương.
Trong mũi hắn còn vương vấn một mùi hương rất nhạt.
Hắn không rõ mùi hương này là gì, chỉ là rất dễ chịu, nhưng lại khiến hắn không được tự nhiên.
Hắn có chút hối hận vì đã xúc động, trèo cửa sổ vào đây.
Nhưng thấy Ninh Xu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Tạ Loan không khỏi nhớ tới giấc mộng hoang đường mấy ngày trước, không vội vàng nói chuyện chính sự, thế mà tức giận hỏi: "Vì sao không để ý tới ta?"
Ninh Xu ngẩn người, nếu không biết còn tưởng rằng hắn tìm cô mấy lần, cô không thèm để ý đến hắn ấy chứ. Tuy rằng cô bị đụng vào đầu, nhưng chưa đến mức mất trí nhớ đâu.
Cô úp cuốn sách xuống, cuối cùng cũng nhìn hắn: "Tam công tử có việc gì sao?"
Tạ Loan giật nhẹ khóe môi.
Nghe được chữ "Tam", hắn bỗng dưng lại nhớ tới trong mộng, dáng vẻ cô gọi hắn "Tam đệ".
Thật sự là lòng còn sợ hãi.
Ninh Xu lại nói: "Ta tự cho ngươi cơ hội đấy, kết quả ngươi lại không đi."
Tạ Loan nhíu mày: "Cơ hội gì?" Hắn còn cần cô bố thí thứ gì sao?
Đồ ngốc. Ninh Xu không khách khí, hắng giọng, hơi cao giọng nói: "Phi lễ a!"
Hô hấp Tạ Loan nghẹn lại.
Ngày xưa âm sắc của cô vốn thanh lãnh, nay lại cố tình khống chế, có chút run rẩy. Người không hiểu chuyện chắc chắn không nghĩ rằng, người nói ra ba chữ này lại đang vẻ mặt bình tĩnh, mang theo ý cười nhìn Tạ Loan.
Mặt Tạ Loan đỏ bừng lên, vội xông lên che miệng Ninh Xu: "Suỵt! Đừng nói bậy!"
Chỉ ba chữ đơn giản, hắn suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
Ninh Xu cong cong mày.
Thật ra lúc này, Tiểu Hoàn và Ngọc Bình đều không có ở đây.
Nhưng Tạ Loan hoảng hốt đến vậy, ắt hẳn có điều thú vị.