Bên cạnh nàng có Ngọc Bình và Tiểu Hoàn hầu hạ, tuy nàng không quen sai khiến người khác, nhưng Ngọc Bình hiện giờ đã không còn lười biếng nữa.
Thấy Lương thị tới, Ngọc Bình liền gọi một tiếng "Lương di nương", rồi vén rèm châu tinh mịn lên, đồng thời lớn tiếng: "Lương di nương, Ôn cô nương vừa mới dùng cơm trưa xong ạ."
Ninh Xu đang cùng Tạ Tri Hạnh chơi đùa với dây hoa, Tạ Tri Hạnh vừa nghe là Lương thị thì khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại.
Ninh Xu liền dùng tay khẽ véo má nàng.
Lương thị dạo gần đây bận rộn, nhưng vẫn luôn cố gắng bớt chút thời gian đến thăm nom.
Nàng ta cười tủm tỉm nhìn Ôn Ninh Xu, cánh tay cô bị trầy da, Ninh Xu chỉ mặc một chiếc áo lụa tay rộng, lộ ra một đoạn cánh tay quấn băng vải trắng nõn. Nàng vẫn còn đang bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại thêm một vẻ yếu ớt dễ vỡ, khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ.
Đặc biệt là đàn ông.
Lương thị trong lòng chua xót. Hầu gia mấy ngày nay không tới, nhưng ai cũng biết, Vạn Thọ Tiết sắp đến, Hầu gia chỉ là không rảnh thôi. Chờ Vạn Thọ Tiết qua, chính là ngày lành của Ôn Ninh Xu này.
Gia đình giàu có nạp thiếp, cũng không phải ai cũng được. Thứ nhất phải là con gái nhà lành, thứ hai phải có phẩm hạnh đoan chính. Lương thị trước kia là từ nhỏ đã vào Hầu phủ, hầu hạ bên cạnh Hầu gia mười lăm năm, mới được cất nhắc thành di nương.
Mà Ôn Ninh Xu ở Hầu phủ chưa được một tháng, đã hấp dẫn sự chú ý của Hầu gia như vậy, thậm chí từ một bé gái mồ côi nhảy lên thành ân nhân cứu mạng đích trưởng nữ. Điều này sao có thể khiến người ta không ghen ghét?
Lương thị giấu đi tâm tình, đối với Tạ Tri Hạnh nói: "Hạnh tỷ nhi, phòng bếp làm bánh khoai sọ mà con thích đó, nhân lúc còn nóng, đi ăn một ít đi."
Tạ Tri Hạnh cúi đầu chơi dây hoa, thờ ơ đáp.
Lương thị muốn đuổi Tạ Tri Hạnh đi, chắc là có chuyện muốn nói, Ninh Xu liền nói: "Hạnh tỷ nhi đi đi, con ăn trưa không nhiều lắm, ăn chút gì lót dạ, buổi tối về mới không bị đói."
Tạ Tri Hạnh "Ân" một tiếng: "Vậy ta đi."
Thế là Tạ Tri Hạnh ngoan ngoãn "lạch cạch lạch cạch" chạy ra khỏi quân tử viên, còn Lương thị che giấu vẻ xấu hổ trên mặt, ngồi xuống chỗ Tạ Tri Hạnh vừa ngồi.
Ninh Xu đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Lương di nương tìm ta, là có chuyện gì?"
Lương thị nói: "Ôn cô nương, Hầu gia rất nhiều năm rồi chưa từng đối với nữ nhân nào để bụng như vậy. Lão phu nhân cũng đặc biệt hỏi qua, không biết cô nương có muốn từ nay về sau ở bên cạnh Hầu gia không?"
Nàng ta làm ra vẻ hai chị em tốt: "Lão phu nhân sẽ làm chủ cho cô, còn về vị hôn phu mà cô nói trước kia, Hầu phủ tự nhiên cũng sẽ nói rõ ràng với hắn."
Ninh Xu: "..." Không phải chứ, nàng mở ra chính là chủ tuyến "Ngạo kiều thiếu gia yêu ta" rồi hay sao?
Trạch đấu thật sự không phải sở trường của nàng.
Ninh Xu không thể gượng cười nổi, nàng lạnh mặt nói: "Chỉ sợ khiến Lão phu nhân và di nương hiểu lầm, ta không làm thiếp."
Nghe vào tai Lương thị, lại là một ý khác, nàng ta không vui nói: "Ngươi mơ ước vị trí chính thất? Đích trưởng tức Hầu phủ, cho dù là vợ kế, gia cảnh và phẩm hạnh cũng phải là thượng thừa."
Thái dương Ninh Xu giật giật.
"Vị hôn phu của ngươi một tháng nay chưa từng đến đón ngươi, chẳng lẽ còn nhìn không ra ý của hắn?" Lương thị nói, "Huống chi ngươi sống nhờ Hầu phủ, lại cùng Hầu gia sinh ra tình ý, nữ đức đáng lo, vị hôn phu của ngươi còn dám muốn ngươi sao?"
Nói xong những lời này, Lương thị cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng. Sau này Ninh Xu chính là tỷ muội trong đại phòng Hầu phủ, nhân lúc này, nên cho nàng ta một trận ra oai phủ đầu.
Chờ nàng ta vào hậu trạch, còn có rất nhiều cách để tra tấn!
Nàng tự nhận lời nàng nói ra không ai dám cãi.
Lại nghe Ôn Ninh Xu chợt cười khẽ: “Lương di nương, nếu ta mà có hứng thú với nam nhân của ngươi, thì cũng không đến phiên ngươi ở trước mặt ta ríu rít đâu.”
Lương thị ngẩn người.
“Nhưng thật đáng tiếc,” Ôn Ninh Xu nghiêng đầu, “Ta đối với Hầu gia không có bất kỳ ý tưởng nào.”
Lương thị khéo léo thủ đoạn hậu trạch, lần đầu tiên gặp phải loại người này, thế nhưng không hề vòng vo, nói thẳng ra hết thảy căn nguyên.
Đúng rồi, nữ nhân trong hậu trạch, ai mà chẳng vì nam nhân?
Mà Ôn Ninh Xu lại nói nàng không vì Hầu gia!
Nàng nhìn biểu tình của Lương thị, khiến Lương thị cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, nàng phản ứng lại, không khỏi tức giận, cũng chẳng thèm giả vờ nữa, nói thẳng: “Ngươi nói nghe đường hoàng, còn không phải dựa vào việc cứu Hạnh tỷ nhi để giành được tâm của Hầu gia sao!”
Ôn Ninh Xu cười nhạo: “Ngươi cảm thấy ta cứu Hạnh tỷ nhi, là vì muốn Tạ Dữ chú ý đến, vậy ý tứ chính là, ta cứu người là sai, ta không nên cứu người, nên trơ mắt nhìn con bé bị thương, thậm chí có khả năng xảy ra chuyện?”