Tạ Loan và Ôn Ninh Xu nhìn nhau, thiếu niên nhướng mày, khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, nói: “Có thể dùng gậy trúc dài để khều diều xuống.”

Tạ Tri Hạnh lập tức mong chờ, nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Loan lại khiến cô bé nhăn mặt: “Có điều, nếu con từ nay không để ý tới Ôn Ninh Xu nữa, ta mới giúp con, bằng không thì không ai giúp con đâu.”

Cũng có nghĩa là, nếu Tạ Tri Hạnh không đáp ứng, hắn sẽ sai khiến cả Hầu phủ không ai được giúp cô bé.

Tạ Loan khiêu khích nhìn Ôn Ninh Xu.

Ôn Ninh Xu: “……”

Đúng là đồ ấu trĩ! Bây giờ đổi đối tượng công lược có kịp không nhỉ?

Hệ thống không nói gì, chỉ nhắc nhở một lần nữa: “Đinh, nhiệm vụ chủ tuyến: Ngạo kiều thiếu gia yêu ta (hoàn thành độ 0%).”

Ai.

Ôn Ninh Xu ngửa đầu, nhìn ước lượng khoảng cách.

Động tác này làm lộ ra chiếc cổ thon dài của nàng, da thịt dưới ánh nắng ấm áp trắng mịn như ngọc, đường cong từ cằm dưới hoàn toàn khuất vào vạt áo, tạo nên một đường cong duyên dáng.

Tạ Loan vô thức vuốt ve vết chai mỏng trong lòng bàn tay.

Ôn Ninh Xu cúi đầu, hỏi Tạ Tri Hạnh: “Có ná không?”

Trẻ con vốn không thiếu đồ chơi, khi có được cái ná trong tay, Ôn Ninh Xu ước lượng thử. Đồ chơi của thiên kim Hầu phủ, dù là trẻ con chơi cũng không tệ.

Nhưng Thanh Trúc đứng sau Tạ Loan lại tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi định dùng đá ném diều xuống à?”

“Thôi đi, cách mặt đất những ba trượng, cái loại ná trẻ con chơi trong tay ngươi căn bản không bắn tới đâu. Cho dù có bắn trúng thì sao, diều cũng sẽ bị ngươi bắn nát thôi!”

Tạ Loan ngạc nhiên liếc Thanh Trúc.

Không ngờ ăn một trận đòn xong, Thanh Trúc có vẻ thông minh hơn hẳn.

Đúng thật, lời Thanh Trúc nói chí lý, trừ phi Tạ Dữ dùng ná, nếu không ai thử cách này cũng đều sẽ làm hỏng diều.

Hắn không phải không cho Tạ Tri Hạnh lấy lại diều, chỉ là không quen nhìn Tạ Tri Hạnh thân cận Ninh Xu.

Hắn không phải không có ác ý mà nghĩ, Ninh Xu loại người này, không xứng đứng bên cạnh Đại ca hắn.

Nghe Thanh Trúc nói xong, đôi tay nhỏ bé của Tạ Tri Hạnh bất an nắm chặt lấy nhau, cô bé nhìn Tạ Loan, không hiểu vì sao tam thúc lại chán ghét Ninh Xu đến vậy, cắn môi rối rắm.

Ninh Xu lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé: “Tri Hạnh, cháu tin ta không?”

Trong mắt nàng như một đầm nước tĩnh lặng, có một khoảnh khắc, cực kỳ giống Tạ Dữ, chỉ đơn giản một câu hỏi, khiến mọi hoang mang của Tạ Tri Hạnh tan thành mây khói.

Cô bé phát hiện, Ninh Xu không hề can thiệp vào ý nghĩ của cô bé, cũng không coi cô bé là trẻ con mà lừa gạt.

Tạ Tri Hạnh không tự chủ được đáp: “Ân!”

Nếu diều thật sự hỏng rồi, cũng không sao, cô bé vẫn muốn chơi cùng Ninh Xu.

Ninh Xu không để ý tới thiếu niên nào đó đang hậm hực muốn bùng nổ, nàng đứng lên, ở một bên vườn hoa, nhặt một viên đá cuội tương đối tròn trịa, kích cỡ vừa phải.

Ước lượng một chút, nàng đứng thẳng người, hai tay chuẩn bị, kéo ná ra.

Khóe mắt Tạ Loan giật giật.

Hắn tự do tập võ cường thân kiện thể, tự nhiên biết, Ninh Xu không hề tự cao tự đại.

Chỉ thấy, nàng hơi nheo một mắt, ánh mắt chuyên chú, phảng phất có một tia sáng lóe lên, thân thể tựa như một cánh cung, cánh tay, xương bả vai sau lưng, toàn bộ đều căng chặt vì dồn sức, đường cong trước ngực phập phồng, vòng eo lại càng thêm thon thả.

Đây là vẻ đẹp hoang dã tiềm ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.

Tạ Loan nhìn chằm chằm nàng.

Tư thế này chỉ duy trì mấy nhịp thở, Ninh Xu liền buông tay, "Xoát" một tiếng, viên đá cuội lao đi như chẻ tre, bay lên trời, "Bang" một tiếng trúng vào cành cây mảnh khảnh.

Cành cây rung nhẹ, buông cành cây đang giữ diều, diều liền chao đảo lắc lư rồi rơi xuống.

Nàng làm được rồi.

Đầu lưỡi Tạ Loan vô thức chống lên hàm răng sau.

Tạ Tri Hạnh không thèm nhìn diều, mà ôm lấy đùi Ninh Xu: “Xuống rồi xuống rồi! Tỷ tỷ A Xu giỏi quá!”

Nha hoàn lấy ná tới lúc nãy, vội vàng chạy tới đón lấy diều, kiểm tra rồi cao hứng nói: “Hạnh tỷ nhi, diều không sao cả!”

Tạ Tri Hạnh càng vui vẻ hơn.

Còn Ninh Xu thì thả lỏng toàn thân, cầm chiếc diều, đi về phía Tạ Loan.

Dừng lại trước mặt hắn hai ba bước, khoảng cách này với Tạ Loan mà nói, có chút thân cận quá.

Hắn thậm chí có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ, sạch sẽ, thanh khiết, là một lĩnh vực hắn chưa từng chạm đến.

Bất giác, Tạ Loan chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, lại thấy Ninh Xu chỉ cười với Thanh Trúc phía sau hắn, giữa mày rạng rỡ, nói: “Cần kiểm tra xem có bị hỏng không?”

Thanh Trúc ngơ ngẩn, ngốc nghếch đáp: “Không, không hỏng.”

Ninh Xu liếc nhìn Tạ Loan, giống như một con mèo uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua tường cao, chỉ thoáng nhìn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại tràn ngập sự khinh thường, hoặc cũng có thể là khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play