Tạ Kỳ nhướng mày.

Ninh Xu giơ lên ý cười, nói: "Ta từng nghe nói 'quý bất quá tam đại', trước kia còn không tin, hôm nay xem ra quả thật là như vậy."

"Trấn Bắc hầu phủ đời này, nếu không có Hầu gia, chỉ sợ với bản tính của Nhị gia, Tam gia, căng cũng không nổi cái cạnh cửa này."

Xuân ý dạt dào, sau giờ ngọ, gió ấm thổi nhẹ, cành lá xanh biếc theo gió lay động.

Trở lại sương phòng, Ngọc Bình ướt đẫm mồ hôi, không phải vì nóng mà là vì lạnh.

Hai chân cô vẫn còn mềm nhũn.

Điều khiến cô không thể ngờ được là, sau khi Ôn Ninh Xu nói xong những lời đại nghịch bất đạo kia, thế mà lại lướt qua đình, chẳng thèm liếc mắt nhìn Nhị gia lấy một cái.

Còn cô thì không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy Đạp Tuyết bên cạnh Nhị gia giận tím mặt, nhưng Nhị gia lại ngăn Đạp Tuyết lại, hắn chỉ cười, có điều nụ cười ấy chỉ thoáng qua trên mặt, không hề đọng lại nơi đáy mắt.

Thôi rồi, Ôn Ninh Xu thế mà lại đi đắc tội Nhị gia.

Ngọc Bình đã bắt đầu lo lắng cho con đường sau này của mình.

Ninh Xu duỗi tay, búng tay trước mặt Ngọc Bình: "Hoàn hồn."

Đầu ngón tay cô phát ra tiếng "Bang", dáng vẻ lưu manh ấy, do cô làm lại có vẻ nghịch ngợm lạ thường.

Ngọc Bình thở dốc, thần sắc phức tạp nhìn Ninh Xu.

Ban đầu, cô cho rằng Ninh Xu dễ bắt nạt, nên cả ngày lười biếng, sau này, Ninh Xu không nghe lời khuyên, gây gổ với Tam gia, còn đi giúp Đoạn Hiển chẳng thân thích gì, Ngọc Bình còn cảm thấy người này đầu óc không linh hoạt, làm gì lại đi đắc tội Lương thị cùng Lương Khang, nhưng không lâu sau, liền nghe tin Lương Khang bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.

Ngọc Bình vẫn không tin chuyện của Lương Khang có phần của Ninh Xu, nhưng tận mắt thấy cô dễ dàng hóa giải cục diện của Tam gia, Ngọc Bình cuối cùng cũng cảm thấy, cô có chút bản lĩnh.

Nhưng hôm nay, cô lại dám ăn nói như vậy với Nhị gia, khiến Ngọc Bình dao động.

Ngọc Bình dù không có tâm cơ, cũng biết chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống ở hậu trạch, chính là học được nhẫn nhịn, nhưng vị này, thật đúng là không phải là người có thể bị khinh bỉ a.

Dường như hiểu được ý nghĩ của cô, Ninh Xu tự rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Không cần sợ, người có thể làm đến chức Hộ Bộ Thị Lang, bụng dạ không hẹp hòi như vậy đâu, ít nhất là so với Tạ Tam tốt hơn nhiều, việc này sẽ không lan đến ngươi đâu."

Ngọc Bình xấu hổ gãi đầu.

Huống chi, Ninh Xu hiện tại còn có Hầu gia làm chỗ dựa.

Cô ở giữa những người huynh đệ của họ, chẳng đáng là gì cả, nhưng trước cứ giả vờ hèn mọn, Tạ Nhị đã mở lời trước, Tạ Dữ tính tình vốn khắc nghiệt, lại thiên vị huynh đệ ruột thịt của mình, trong lòng cũng có một cán cân, thêm nữa Ninh Xu chỉ là khẩu pháo, không có bất kỳ tổn thương thực chất nào, sẽ không gây họa vào thân.

Đây là những lợi ích mà cô đã cố tình tạo ra từ mấy ngày trước, thông qua việc Tạ Dữ gật đầu cho cô ở lại Hầu phủ.

Quả nhiên, Tạ Nhị không đến tìm Ninh Xu gây phiền toái nữa, nhưng Ninh Xu lại đi hoa viên nhỏ hóng gió, hai lần đụng phải Tạ Tri Hạnh.

Lần thứ hai đụng phải tiểu nha đầu, cô lại bỏ rơi ma ma đi theo, tay cầm cành liễu chơi đùa, chán đến chết mà cứ lảng vảng xung quanh Ninh Xu.

Rõ ràng rất nhiều lần, cô trộm liếc nhìn Ninh Xu, nhưng khi Ninh Xu nhìn sang thì cô lại đột ngột thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có chuyện gì.

Đôi mắt cô bé to tròn, chớp chớp, tâm tư trẻ con không giấu được, cảm xúc gần như tràn ra ngoài.

Cô bé vẫn rất muốn tìm Ninh Xu.

Thật không hiểu sao lại nuôi thành cái tính cách kỳ cục này.

Ninh Xu nén cười, khẽ hắng giọng, đột nhiên nói: "Ai nha!"

Tiếng kêu này thu hút sự chú ý của Tạ Tri Hạnh, Ninh Xu khom người xuống, nhìn quanh trên mặt đất: "Đâu rồi nhỉ, rõ ràng vừa mới còn ở đây mà..."

Cô đứng dậy, hỏi Tạ Tri Hạnh từ xa: "Hạnh tỷ nhi, ngươi có thấy hoa tai của ta không?"

Tạ Tri Hạnh lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống cùng tìm: "Hoa tai của ngươi rớt hả? Hình dạng như thế nào?"

Ninh Xu nói: "Là một con thỏ con."

Tạ Tri Hạnh ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc lay lay bụi cỏ: "Thỏ con? Hay là bị rớt dọc đường rồi chăng?"

Ninh Xu đáp: "Đúng đúng..." Nàng chợt reo lên: "Ta tìm thấy rồi!"

Nghe vậy, Tạ Tri Hạnh có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu. Mãi mới được Ninh Xu đáp lời, lần này bất hòa hảo, lần sau biết đến bao giờ.

Nhưng hai tay Ninh Xu trống trơn. Tạ Tri Hạnh tò mò nhìn nàng: "Thỏ con đâu?"

Ninh Xu ngồi xuống, ngang tầm mắt với nàng, đưa tay chọc chọc gương mặt bầu bĩnh của nàng: "Ở đây này."

Tạ Tri Hạnh ngây người, nhưng khi kịp phản ứng thì đã quên béng chuyện mới lạ kia, nhào vào lòng Ninh Xu: "A Xu tỷ tỷ, tỷ trêu muội!"

Ninh Xu xoa đầu nàng: "Sao thế? Rõ ràng là muội muốn tìm tỷ chơi mà. Nếu muội không muốn, tỷ đi đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play