Tạ Kỳ ngả người trên ghế, gác một chân lên, tay chống cằm: "Đại ca có nên suy xét tìm cho tiểu Hạnh Hoa một người mẹ kế không?"
Tạ Dữ trừng hắn: "Bỏ tay xuống, để chân ngay ngắn, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không ra dáng gì cả."
Tạ Kỳ cười vài tiếng, cuối cùng cũng thu tay chân lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
Tạ Dữ trầm tư, đáp lại vấn đề vừa rồi của hắn: "A Hạnh sẽ không thích đâu."
Việc luôn để Lương thị quản lý Hầu phủ không thích hợp, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện tục huyền, chỉ là, một Lương thị thôi đã khiến Tạ Tri Hạnh để ý nhiều năm như vậy.
Hắn không muốn cha con Tạ Tri Hạnh ly tâm.
"Hay là đợi con bé lớn thêm chút nữa." Tạ Dữ nói.
Việc này coi như "bệnh khó chữa" của Hầu phủ, Tạ Kỳ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng không cho rằng Đại ca sẽ vì thế mà thay đổi ý định. Trước mắt, có một chuyện quan trọng hơn.
Hắn hỏi: "Vụ án buôn muối lậu ở Giang Nam mấy năm trước, có manh mối mới sao?"
"Ừm," Tạ Dữ chỉnh lại giấy tờ trên bàn, cầm bút viết thư, vừa nói, "Bốn năm trước, Ôn Ninh Xu gặp nạn, có liên quan đến vụ án này. Khi đó vụ án liên lụy rất rộng, sản nghiệp mà Dự Vương bố trí bị nhổ tận gốc, nhưng sản nghiệp dệt vải của nhà nàng lại bị bí mật chuyển đi bảo tồn."
Nếu không gặp được Ôn Ninh Xu, coi đây là cơ hội, hắn cũng không thể nào tra ra được.
Số tài sản bị tịch biên khi đó và việc Ôn gia hiện giờ vẫn bình yên vô sự, chỉ là thay đổi vỏ bọc, thật sự quá kỳ lạ.
Tạ Kỳ: "Địa phương quan viên tham ô?" Hắn còn chưa đợi Tạ Dữ lên tiếng thì đã tự mình nghĩ thông suốt, "Chẳng lẽ có một bộ phận sản nghiệp bị thay tên đổi họ, lưu lại để Đông Sơn tái khởi, rồi lại buôn lậu muối?"
Tạ Dữ thu hồi sổ con vừa viết xong, nói: "Không phải không có khả năng này, cần phải trình lên bệ hạ trước, rồi mới tiến hành điều tra."
Tạ Kỳ cười khẩy, nói: "Thì ra là thế, nếu không phải tối nay ta đến hỏi huynh, ta đã tin lời đồn bên ngoài rồi."
Tạ Dữ: "Đồn gì?"
Tạ Kỳ nói: "Đồn huynh trưởng đối với Ôn Ninh Xu tình căn sâu đậm, phi khanh không thể."
"Thái quá," Tạ Dữ nhắm mắt lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Còn có thể là ai truyền, Tạ Loan lại nói với ngươi những gì?"
Tạ Kỳ chuyển chủ đề: "Huynh trưởng, huynh đối với Ôn Ninh Xu kia, thật sự không có ý tứ gì sao?"
Tạ Dữ buồn cười, sao ai nấy đều cho rằng hắn sẽ có gì đó với Ôn Ninh Xu? Hắn cũng hơn mấy tuổi rồi, sắp đến tuổi làm cha, đến mức thế sao? Huống hồ hắn cũng không ngu, tiểu cô nương đối đãi hắn cũng là nho nhã lễ độ, không hề có ý vượt quá giới hạn.
Chỉ là, lời phản bác vừa đến miệng, Tạ Dữ bỗng nhớ tới dáng người yểu điệu kia, còn có sự trầm tĩnh trong mắt nàng.
Nói thật đáy lòng, hắn thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của nàng.
Tạ Dữ trầm mặc một chút, hắng giọng nói: "Ngươi từ khi nào cũng học Tạ Loan diễn kịch vậy?"
Tạ Kỳ cười cười, không nói gì nữa.
Hôm sau, Tạ Kỳ đến Hình Bộ, trên tay có thêm một chút hồ sơ vụ án.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ lên trang giấy đã cũ, như đang suy tư điều gì.
Chiều ngày hôm sau, lão phu nhân từ chùa miếu trở về, Ninh Xu định đi gặp bà. Gần đây, nàng muốn ở hầu phủ lâu dài, việc Hầu gia và Lương thị đã rõ ràng còn chưa đủ, lễ nghĩa vẫn phải làm tốt, nên đi bái phỏng trưởng bối trong hầu phủ. Thứ hai, lão phu nhân cưng chiều Tạ Tam, chuyện hôm qua thế nào cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai bà.
Trước khi đi, Ninh Xu chọn lựa đai buộc trán mấy ngày nay.
Trước viện của lão phu nhân, nàng gặp Lưu mụ mụ, Lưu mụ mụ cười đến không thấy cả mắt: "Ôn cô nương tới, thật khéo, ta đang định sai Thúy nhi đi tìm cô."
Nàng nén ý mừng nói: "Lão phu nhân nhớ cô đó."
Trong phòng, chỉ thấy lão phu nhân mặc một chiếc áo bào rộng màu nho thêu tùng hạc duyên niên, khí độ đoan trang phú quý, đang đùa cá chậu chim lồng, thấy Ninh Xu vào nhà thì đặt đồ ăn cho chim xuống.
Ninh Xu hành lễ, lão phu nhân ngồi xuống ghế rộng, chỉ vào viên đôn bên cạnh, hòa ái nói: "Lại đây ngồi chỗ này, ngoan."
Ninh Xu khẽ cụp mắt, thần thái điềm tĩnh, chỉnh lại vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.
Lão phu nhân sống hơn nửa đời người, xem người có một bộ, bà đánh giá Ninh Xu, xem dáng vẻ bên ngoài, xem cả tâm cảnh bên trong, đều là thượng thừa.
Bà sai người pha trà, nói: "Lão Tam bị mấy người chúng ta sủng hư rồi, khiến cô chịu ủy khuất."
Ninh Xu lắc đầu: "Là ta không đủ rộng lượng, chọc Tam công tử tức giận trước."
Lão phu nhân dùng nắp trà gạt đi bọt trà, nhưng không uống, khẽ thở dài một tiếng: "Lão Tam cái gì cũng tốt, chỉ là quá ngạo, không coi ai ra gì, tính tình này sớm muộn gì cũng gây họa, ta thấy, để cô sát bớt nhuệ khí của nó thì tốt."