Đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo rải xuống mặt đất, phủ lên màn đêm tĩnh lặng một tầng sương huyền bí.
Từ Triết ngồi trong xe lăn, ngẩng đầu ngắm bầu trời sao, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, ông điều khiển xe, lặng lẽ lăn về phía lối đi xuống tầng hầm.
Lối xuống không phải cầu thang mà là một con dốc thoai thoải, đường hầm âm u sâu thẳm không thấy đáy. Từ Triết bật đèn pin, nhưng ánh sáng yếu ớt chưa kịp soi rõ phía trước đã bị bóng tối nuốt trọn. Ông từ chối sự giúp đỡ của thuộc hạ, một mình lái xe lăn dấn thân vào tầng hầm như một vực sâu.
Không khí nơi này tràn ngập mùi hôi thối mục rữa và tanh bùn, ẩm thấp và ngột ngạt, lâu ngày không có ánh sáng, thậm chí cả không khí cũng đặc quánh đến khó thở. Tiếng gào thét và rên rỉ vang vọng không dứt bên tai, ánh trăng từ khe hở chiếu vào cũng trở nên lạnh lẽo và âm u, như bị hơi thở tà ác xâm chiếm.
Trên bức tường đất bong tróc, những chiếc xiềng xích gỉ sét lủng lẳng, một chiếc còng chân còn treo lơ lửng hai đoạn xương người dính máu thịt—rõ ràng là xương đùi của ai đó…
Nơi mà người bình thường không dám ở lại lâu, Từ Triết lại có vẻ vô cùng yêu thích. Ông lặng lẽ lăn bánh qua từng buồng giam hai bên, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười quái dị, như thể đang hưởng thụ âm thanh kêu gào và khóc lóc kia như một bản giao hưởng tuyệt mỹ.
Phải, nơi này không phải kho trữ vật như mọi người vẫn tưởng, mà là nhà tù do chính Từ Triết cho xây dựng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT