Nghe thấy anh ấy nói như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề. Cổng lớn từ từ mở ra, ba chiếc xe lập tức đi vào.
Khi tiến vào thung lũng, Thẩm Khả Nhi liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy một người đang đứng trên lều lớn: “Dì Đinh, dì nhìn xem kìa, người đứng lên mái của lều lớn chính là ông nội Trương.”
Đinh Mộ nheo mắt nhìn về phía lều lớn. Trên đỉnh lều không chỉ có một mình Trương Hướng Đông mà còn có Lưu Hoa Bân cũng ở trên đó. Khi xe vừa đi qua ngã tư của các lều, cô lập tức bảo Lam Vũ cho dừng xe lại: “Tôi đi xem tình hình, cậu dẫn họ lái xe đi đến cửa nhà kho nhé.”
Sau khi xe dừng lại, Mai Vũ Văn là người đầu tiên nhảy xuống xe, theo sát là nhóm người Trương Diệp, Lục Mộc Thần và Kha Chương.
Đinh Mộ dẫn nhóm người nhanh chóng đi đến lều lớn, mấy người thiếu niên choai choai trèo lên theo lòng cốt. Cô ngẩng đầu hỏi Trương Hướng Đông: “Chú Trương, lều lớn bị phá à?”
“Không. Các chú đã kiểm tra hai cái lều rồi, tất cả đều rất tốt.” Trương Hướng Đông nói, lông mày vốn nhíu chặt liền giãn ra.
Sau khi Mai Ngạn Quân khóa cửa lại và đi theo đường tắt đến thì nghe thấy Trương Hướng Đông nói: “Chắc là do tấm lưới che nắng mà chúng ta giăng ra đã làm giảm lực va đập của mưa đá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT