Bà ấy vén rèm lên, bước thẳng vào, người vốn từ ái, giờ đây mặt mày âm trầm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tô Ngọc Bình đang gây rối. “Cãi nhau cái gì, không muốn sống thì thu dọn đồ đạc rời khỏi thung lũng ngay, chúng tôi không cản nửa lời.”
Nói xong bà ấy đi xem đàn gà đang chạy nhảy dưới đất.
“Con người phải biết đủ, những gì chúng ta ăn, mặc bây giờ, chẳng phải đều do anh Quân và chị dâu cho à.” Lưu Lệ thở dài nói.
Tô Ngọc Bình liếc nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, đã vá nhiều chỗ, rồi lại nghĩ đến mấy bộ quần áo mới tinh mà Đinh Mộ tặng cho chị em Đường Thất hôm qua, so sánh như vậy thì trong lòng cô ta càng thêm chua xót.
“Tôi tự kiếm được mấy thứ này mà.”
Diệp Vũ Đồng tức giận cười lớn, nghĩ rằng người này giống như một con chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt của mình, mới sống yên ổn hai ngày thì lại bắt đầu quậy phá, khiến người khác cảm thấy phiền muốn chết.
“Chị dâu không cho cô cơ hội thì làm sao cô kiếm được? Sao cô không ra ngoài kiếm đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play