Vương Huệ Trinh hồi tưởng lại cảnh tượng ở quảng trường: “Cơ bản đều bị nhiễm rồi.”
“Những người đàn ông cầm vũ khí trông rất bình thường mà?”
“Từ đôi mắt, biểu cảm khuôn mặt và động tác cơ thể của họ có thể thấy, trông có vẻ bình thường nhưng chỉ là cơ thể của họ phản ứng nhẹ với virus này, không nghiêm trọng như những người ngu đần, phát điên mà thôi.” Vương Huệ Trinh kiên nhẫn giải thích.
“Chị dâu, chị nói những người trong cả huyện đều ở đó sao?” Đào Dương hỏi Đinh Mộ.
“Thiên tai mấy năm, người chết thì chết, người chạy thì chạy. Không có cứu trợ, không thể canh tác. Muốn sống sót ngoài việc ăn thịt đồng loại của mình thì họ không còn lựa chọn nào khác.”
Đinh Mộ nói thản nhiên, sự tàn khốc của thời tận thế còn vượt xa việc đồng loại tương tàn.
Diệp Nhất Đồng nghĩ đến những nơi khác đều có căn cứ chính phủ thu nhận người tị nạn, cô ấy không hiểu: “Tại sao họ không đi tìm chỗ nương tựa ở các căn cứ của chính phủ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play