“Ừm, bà ta bị nhiễm virus dịch hạch rồi, tôi không chữa được.” Đinh Mộ điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái mà dựa vào lưng ghế.
“Vậy có phải Trịnh Vĩ cũng bị nhiễm bệnh không?” Từ Hiểu Linh lo lắng hỏi.
Đinh Mộ không giấu giếm mà nói thật, “Có khả năng, hiện tại vẫn chưa xác định, không có vết thương thì việc lây nhiễm sẽ có thời gian ủ bệnh, mười ngày nửa tháng sau mới phát bệnh cũng có khả năng.”
“Chị dâu, xin lỗi! Tôi xin lỗi chị vì những việc mẹ chồng tôi đã làm, mọi người đều là người tốt.” Từ Hiểu Linh rất xấu hổ, người ta cứu mạng mình, nhưng người nhà lại làm ra chuyện như vậy, khiến cô ấy có chút khó xử.
“Không cần xin lỗi, người làm sai đâu phải là cô.”
“Chị dâu, sau này mẹ con tôi có thể đi theo mọi người mãi không? Tôi sẽ giúp mọi người làm việc, chỉ mong chị có thể cho bọn nhỏ một miếng ăn.”
Trên suốt quãng đường đã qua, cô ấy cảm nhận được rất nhiều điều, đặc biệt là sau khi nhìn thấy những người tị nạn và những xác chết bị nghiền nát ngày hôm qua, cô ấy cảm thấy vô cùng chấn động. Mấy năm sống trong núi, tuy ăn uống kham khổ nhưng cũng không đến mức thê thảm như vậy. Nếu rời khỏi mấy người Đinh Mộ, rất có thể bọn họ sẽ trở thành một trong số đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT